Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Lệ Hành, ánh mắt của phó đạo diễn Lâm như sắp phát ra tia lửa.
“Kỷ Khinh Khinh, anh ta là ai?”
Anh ta không biết Lục Lệ Hành.
Anh ta không nhận ra Lục Lệ Hành cũng không có gì lạ. Lục Lệ Hành không chỉ là một doanh nhân xuất sắc mà còn là một người cuồng công việc, thái độ làm người người khiêm tốn, lại hiếm khi lộ diện, hơn nữa anh cũng không có quan hệ gì với phó đạo diễn Lâm, lại không có ai giới thiệu, vì thế việc hai người không quen biết cũng là chuyện bình thường.
Nhắc mới nhớ, thật ra tối nay phó đạo diễn Lâm cũng không nghĩ sẽ đến đây. Tối nay trong lúc đoàn phim đang quay cảnh đêm, anh ta nghe nhân viên công tác nói người quản lý của Kỷ Khinh Khinh muốn tìm mình.
Anh ta nhớ người quản lý của Kỷ Khinh Khinh là Mạnh Tầm, thế nên khi nhìn thấy người tìm mình là Tần Việt, anh ta còn đang thắc mắc không biết Kỷ Khinh Khinh đã đổi người quản lý khi nào. Tần Việt tới để trao đổi về việc ngày mai Kỷ Khinh Khinh sẽ gia nhập đoàn phim của anh ta, lúc này anh ta mới biết thì ra Kỷ Khinh Khinh đã được vào đoàn.
Trước khi Kỷ Khinh Khinh xảy ra chuyện, Lâm Nhạc vẫn luôn nhớ đến giao dịch với Kỷ Khinh Khinh, thế nhưng lại bị cô qua loa trì hoãn suốt hai tháng, hơn nữa lại ra vẻ như muốn quỵt nợ. Anh ta vẫn luôn hối hận vì lúc trước đã nhìn lầm người, công sức đi cửa sau cho Kỷ Khinh Khinh coi như lãng phí, tạo cơ hội không công cho Kỷ Khinh Khinh.
Nhưng anh ta không ngờ ngay ngày hôm sau Kỷ Khinh Khinh lại xảy ra chuyện.
Điều khiến anh ta bất ngờ là, chỉ trong một tháng sau chuyện của Kỷ Khinh Khinh đã có kết luận trên mạng, hơn nữa còn có thể tẩy trắng như không có gì.
Sau khi biết Kỷ Khinh Khinh không bị ảnh hưởng gì, anh ta chờ cô gia nhập đoàn phim của mình. Khi vừa nghe tin cô đến, anh ta nửa đêm không ngủ được vội vàng chạy đến chỗ cô.
Hôm nay anh ta muốn nhìn xem Kỷ Khinh Khinh sẽ định qua mặt mình như thế nào.
Nhưng anh ta không ngờ ngoài cô ra, trong phòng này còn có một người đàn ông khác.
"Anh ấy..." Kỷ Khinh Khinh ngập ngừng nói: "Là bạn trai của tôi."
"Bạn trai?" Ánh mắt phó đạo diễn Lâm đánh giá cả người Lục Lệ Hành, anh ta đột nhiên hiểu ra, tức giận nói: "Kỷ Khinh Khinh, cô thật sự định qua cầu rút ván? Đưa bạn trai đến đoàn phim để bảo vệ mình sao?"
"Phó đạo diễn Lâm, bây giờ đã muộn rồi, anh có gì muốn nói thì ngày mai đến phim trường rồi nói sau." Kỷ Khinh Khinh nháy mắt với anh ta rồi mạnh mẽ đẩy người ra.
Từ lời của phó đạo diễn Lâm, cô đoán Kỷ Khinh Khinh lúc trước đã có giao dịch không thể cho người khác biết với phó đạo diễn Lâm. Việc hơn nửa đêm anh ta còn tới gõ cửa, ý đồ như thế nào không cần nói thì ai cũng biết. Nếu Lục Lệ Hành không ở đây, cô sẽ đánh chết cũng không thừa nhận rồi sẽ thẳng thừng đuổi người ra ngoài, thế nhưng vì có anh ở đây, cô sợ phó đạo diễn Lâm sẽ nói thẳng ra giao dịch giữa bọn họ.
Kỷ Khinh Khinh thở dài, đo do nguyên chủ để lại thật sự quá lớn!
Phó đạo diễn Lâm có thể đã bị Kỷ Khinh Khinh lừa vài lần nên không chấp nhận: "Kỷ Khinh Khinh, cô đừng có giả bộ với tôi, hết lần này đến lần khác cô đều qua mặt tôi, cô nghĩ tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì sao. Cô cảm thấy mình đã lấy được vai nữ hai, thời gian bấm máy của đoàn phim cũng đã lâu như vậy thì sẽ không đổi người nên cô mới không hề sợ hãi, muốn đá tôi đi phải không?"
Kỷ Khinh Khinh nghe anh ta nói, trong lòng càng lạnh hơn, cô cắn răng nghiến lợi liên tục nháy mắt: "Anh nói bậy bạ gì đó! Không có chuyện gì cả!"
"Không có chuyện gì? Cô không muốn bạn trai cô biết bộ mặt thật của cô chứ gì? Nhưng nếu cô không muốn bạn trai cô biết, vậy cô dẫn anh ta tới đây làm gì?" Phó đạo diễn Lâm nhìn Lục Lệ Hành: "Anh có biết làm sao bạn gái anh lấy được vai nữ hai không?"
Lục Lệ Hành đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nheo lại, thậm chí còn thân thiện đề nghị: "Hay là ngồi xuống rồi từ từ nói?"
"Này, anh làm gì vậy? Anh tin tưởng anh ta mà không tin em à?" Kỷ Khinh Khinh quay đầu nhìn Lục Lệ Hành.
Tên khốn khiếp này thật sự muốn đào tới cùng để cho cô bẽ mặt hả?
Lục Lệ Hành không hề để ý tới cô.
"Được thôi." Lâm Nhạc cười lạnh nhìn Kỷ Khinh Khinh, ngồi trên ghế sô pha với Lục Lệ Hành.
"Anh vừa mới nói, làm sao bạn gái Kỷ Khinh Khinh của tôi lấy được vai nữ hai?"
Lâm Nhạc chế nhạo: "Lúc đầu nếu không phải có tôi, anh nghĩ cô ta có thể giành được vai nữ hai sao? Anh có biết bộ phim này của chúng tôi có rất nhiều diễn viên tranh giành vai diễn không? Kỷ Khinh Khinh xét về kỹ năng diễn xuất cũng không có, độ hot lại chẳng ra sao, chỉ là một ngôi sao toàn bị bôi đen, cô ta có thể lấy được vai diễn này chẳng qua là nhờ tôi đã nói đỡ cho cô ta trước mặt đạo diễn thôi!"
Nói đến đây, Lâm Nhạc dựa vào ghế sô pha sau lưng, hai chân bắt chéo, vô cùng tự đắc, anh ta giễu cợt nói: "Lúc đầu Mạnh Tầm đến thuyết phục tôi, việc thành tôi sẽ được nhận năm trăm nghìn và được ngủ với cô ta một đêm, vai diễn này của bạn gái anh được nhận bằng cách này đấy, anh có biết không?"
Kỷ Khinh Khinh đoán những gì Lâm Nhạc nói có lẽ là sự thật nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến cô.
Dù sao trước khi nguyên chủ lấy được vai diễn này, cô ấy đang ở bên Cô Thiếu Ngu. Lúc đó cô ấy rất nghiêm túc với mối quan hệ này, xem Cô Thiếu Ngu như bạn trai thật sự của mình, quyết tâm không làm một người phụ nữ lẳng lơ trong giới giải trí, sao có thể vì một vai nữ hai mà chấp nhận ngủ với Lâm Nhạc một đêm được?
Kỷ Khinh Khinh cảm giác bên trong chuyện này còn có uẩn khúc gì đó.
Chỉ là hơn nửa đêm, cô bị... kim chủ cũ tìm tới cửa với ý định bắt cô ngủ với người ta theo thỏa thuận ngày xưa, liệu Lục Lệ Hành có cảm giác anh đang bị cắm sừng không?
"Lại đây." Lục Lệ Hành quay đầu nhìn cô.
Lương tâm Kỷ Khinh Khinh có chút cắn rứt, suy nghĩ một hồi thì thấy có lẽ mình đã quá sợ hãi. Sự thật như thế nào còn chưa được sáng tỏ, Lâm Nhạc có thể mở miệng nói, chẳng lẽ cô không thể sao?
Kỷ Khinh Khinh đi thẳng tới trước mặt Lục Lệ Hành, cúi đầu nhìn phó đạo diễn Lâm: "Tôi nói chứ phó đạo diễn Lâm, anh thật không hổ danh là đạo diễn, mở miệng ra có thể nói mạnh mẽ như vậy, nội dung vở kịch thật sự rất hay."
"Cô có ý gì?"
Kỷ Khinh Khinh ngồi bên cạnh Lục Lệ Hành, chính nghĩa nói: "Tôi có ý gì anh không biết sao? Nãy giờ anh nói những thứ này trước mặt bạn trai tôi, anh có chứng cứ không?"
Phó đạo diễn Lâm vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: "Cô muốn qua cầu rút ván, định quỵt nợ tôi sao?"
Kỷ Khinh Khinh co rụt cổ lại, bắt đầu sử dụng kỹ năng diễn xuất của mình, cô nhìn Lục Lệ Hành bằng ánh mắt đáng thương: "Chồng ơi, anh đừng tin những lời nói bậy bạ của anh ta, anh với em sống chung với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ anh còn không nhìn ra em là người thế nào sao? Làm sao em có thể là người phụ nữ có thể bán đứng thân thể của mình để thăng tiến chứ!"
...Giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng hiện tại là bảy giờ."
Lục Lệ Hành cau mày lại: "Nói hay lắm."
Kỷ Khinh Khinh thấp giọng ho khan: "Em chưa từng làm vậy."
Phó đạo diễn Lâm này cũng thật liêm khiết đấy nhỉ, quy tắc ngầm trong giới giải trí này không phải đều là ngủ rồi mới làm việc sao?
Chưa ngủ đã làm xong chuyện rồi?
"Chưa từng làm? Thẻ ngân hàng ngày đó Mạnh Tầm đưa cho tôi vẫn còn đây, cô đừng có mà cãi."
Lục Lệ Hành giương mắt nhìn anh ta: "Vậy thì sao?"
Lâm Nhạc cười mỉa: "Kỷ Khinh Khinh, tôi nói thẳng với cô nhé! Tôi cũng lười đi dây dưa với cô chuyện này, cô không muốn cũng được, coi như việc này là tôi chịu thiệt, dù sao bây giờ tôi không có hứng thú với cô nữa. Như thế này đi, nếu cô vẫn muốn gia nhập vào đoàn phim, vậy thì cô hãy đưa cho tôi thêm một triệu nữa, nếu không, ngày mai cô mau cút ra khỏi đoàn phim đi!"
Kỷ Khinh Khinh khinh thường nhìn anh ta.
Một phó đạo diễn cũng dám nói xằng bậy như vậy, thật sự coi chồng cô là vô hình sao?
Cô hắng giọng: "Phó đạo diễn Lâm, tôi cảm thấy chúng ta có chút hiểu lầm, anh nói người quản lý trước kia của tôi Mạnh Tầm tìm anh, thế nhưng tôi chưa từng nói với chị ta là muốn dùng năm trăm nghìn với một đêm của mình để đổi lấy nhân vật này."
"Hiểu lầm? Vậy lúc đầu khi được nhân vật này, sao cô không nói là hiểu lầm? Cô nghĩ thực lực của cô có thể giành lấy được nhân vật này sao? Bạn trai cô cũng ở đây, tôi cũng không làm khó hai người, đúng một triệu, thiếu một đồng cũng không được," Anh ta nhìn Lục Lệ Hành, thái độ ngang ngược, đùa cợt nói: "Nếu như anh cảm thấy một đêm của bạn gái anh không tới một triệu thì cứ xem như tôi chưa nói gì."
"Một triệu? Phó đạo diễn Lâm, anh có tin tôi tố cáo anh tội tống tiền không?" Kỷ Khinh Khinh hừ lạnh: "Dù gì anh cũng là một phó đạo diễn, đã làm trong lĩnh vực truyền hình điện ảnh nhiều năm như vậy, có chút danh tiếng, anh vì một triệu mà không cần danh tiếng nữa sao?"
"Kiện tôi tống tiền? Cô Kỷ, tôi khác với cô, tôi chỉ là một phó đạo diễn, còn cô là ngôi sao. Cô nghĩ nếu chuyện này truyền ra ngoài liệu có thể phá hủy tương lai của cô không?"
Anh ta vừa dứt lời thì chuông điện thoại của Kỷ Khinh Khinh reo lên, cô nhìn điện thoại, là Tần Việt gọi tới.
Tần Việt nghe trợ lý Ôn Nhu báo Lục Lệ Hành đến đây nên lập tức chạy tới.
"Vẫn chưa ngủ." Vừa nói Kỷ Khinh Khinh vừa đứng dậy ra mở cửa.
Tần Việt bước vào, hít thở dồn dập, hơi thở có chút hỗn loạn. Anh ta đi tới trước mặt Lục Lệ Hành, thấy phó đạo diễn Lâm ở đây thì cũng không ngạc nhiên, thậm chí còn tưởng rằng người này đang nói chuyện với Lục Lệ Hành.
"Tổng giám đốc Lục, xin lỗi, lúc anh gọi điện tôi đang bận, anh thấy hay là bây giờ tôi đổi cho anh phòng khác nhé?"
"Tổng giám đốc Lục?" Phó đạo diễn Lâm ngơ ngác nhìn Tần Việt: "Anh ta là?"
Tần Việt cũng thắc mắc: "Anh không biết sao? Để tôi giới thiệu với anh, đây là tổng giám đốc Lục của tập đoàn chúng tôi."
Mọi người đều biết giải trí Thiên Ngu chịu sự quản lý của Lục Thị, mà tổng giám đốc Lục của Lục Thị, thực sự tính ra cũng chỉ có một người.
Chính là Lục Lệ Hành.
Ai mà không biết Lục Lệ Hành chứ? Giá trị và sức nặng của anh đủ để ngồi ngang hàng với các đạo diễn danh tiếng quốc tế, bình thường không thể gặp mặt trực tiếp được.
Nhớ lại những lời mình vừa nói, tim của phó đạo diễn Lâm đập rộn ràng, anh ta hít một hơi, sững sờ vài giây, sau đó chợt ngồi dậy từ ghế sô pha: "Tổng giám đốc Lục? Anh... Anh là tổng giám đốc Lục?"
Lục Lệ Hành nhướn mày, ánh mắt lạnh lẽo: "Phó đạo diễn Lâm, anh còn chưa nói xong mà, ngồi xuống nói tiếp đi."
Trong lòng phó đạo diễn Lâm trống rỗng, anh ta nhìn Kỷ Khinh Khinh, vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
Anh ta biết người đàn ông nửa đêm xuất hiện trong phòng Kỷ Khinh Khinh sẽ không phải là người bình thường, dù sao trong giới giải trí này, ngôi sao nhỏ trèo lên giường của các cậu ấm nhà giàu chỉ là chuyện cơm bữa, huống chi lúc trước Kỷ Khinh Khinh đã đi theo Cô Thiếu Ngu, đánh chết anh ta cũng không bao giờ nghĩ người trước mắt lại là Lục Lệ Hành!
Kỷ Khinh Khinh lấy đâu ra năng lực lớn như vậy, tiếp cận được Lục Lệ Hành?
Càng nghĩ càng hoảng sợ.
"Không phải đâu, tổng giám đốc Lục, anh nghe tôi giải thích, những lời tôi vừa nói..." Phó đạo diễn Lâm muốn nói những gì anh ta vừa nói đều là giả, nhưng sau khi suy nghĩ lại, những gì anh ta nói đều là sự thật, tại sao lại phải tự vả vào mặt mình chứ? Hơn nữa bên ngoài đã sớm có lời đồn về Kỷ Khinh Khinh, Lục Lệ Hành bao nuôi một ngôi sao nhỏ để giải sầu, chắc hẳn anh ta đã biết hết những chuyện này, làm sao có thể thực sự yên tâm về cô ta được?
Nhưng lúc nãy cô ta dám tự nói mình là bạn gái của Lục Lệ Hành, còn gọi “chồng ơi”, vậy mà Lục Lệ Hành lại không hề phủ nhận, điều này có nghĩa là hai người họ không phải là quan hệ bao nuôi như mình tưởng tượng sao?
Sau khi cân nhắc nhiều lần, phó đạo diễn Lâm đắn đo nói: "Tổng giám đốc Lục, những lời tôi vừa nói đều do Mạnh Tầm làm, điều kiện đều do cô ta đặt ra."
"Thế tức là, anh chỉ thương lượng giao dịch này với mỗi Mạnh Tầm, chưa từng liên hệ trực tiếp với Kỷ Khinh Khinh đúng không?"
Phó đạo diễn Lâm rút lại vẻ mặt ngang ngược vừa rồi, nhắm mắt lại đáp: "...Đúng vậy."
Dù Tần Việt không nghe hết được đầu đuôi câu chuyện nhưng cũng có thể nắm được một ít thông tin từ câu nói kia.
Mạnh Tầm, giao dịch và điều kiện.
Lục Lệ Hành không hề thay đổi sắc mặt, cụp mắt tiếp tục hỏi: "Nếu tối hôm nay tôi không ở đây, anh định làm gì?"
"Chuyện này..." Phó đạo diễn Lâm sứt đầu mẻ trán nói: "Anh hiểu lầm rồi, thật sự hiểu lầm tôi rồi, sao tôi có thể cầm thú như vậy, tôi... tôi chỉ là..."
Chỉ là thế nào?
Lúc nãy anh ta đã nói rất rõ ràng, anh ta đến đây để thực hiện giao dịch, tức là ngủ với Kỷ Khinh Khinh!
"Tổng giám đốc Lục, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là... chỉ là nói bậy bạ thôi, làm sao tôi có thể làm như vậy đúng không?"
Kỷ Khinh Khinh ỷ thế hiếp người: "Vừa nãy anh vừa tống tiền tôi, một triệu đấy!"
Phó đạo diễn Lâm cười nói: "Tổng giám đốc Lục, tôi thật sự… anh phải tin tưởng tôi, dù gì tôi cũng là một phó đạo diễn, sẽ biết nặng biết nhẹ, sao tôi thực sự lại có ý nghĩ đó được, tôi chỉ dọa cô ấy một chút thôi..."
"Vì vậy, anh thật sự có giao dịch với người quản lý của công ty tôi, đúng không?"
"Đúng vậy, không sai."
Lục Lệ Hành gật đầu: "Được rồi, chuyện này tôi đã biết, bây giờ đã muộn rồi, tôi sẽ không quấy rầy phó đạo diễn Lâm nghỉ ngơi nữa."
Phó đạo diễn Lâm chột dạ cười nhưng không dám nói gì, hai chân như giẫm phải gai, một chân thấp một chân cao bước ra khỏi phòng Kỷ Khinh Khinh.
Lúc này Lục Lệ Hành mới lấy điện thoại ra, gửi bản ghi âm vừa ghi được cho Trần Thư Diệc, để lại lời nhắn bảo anh ta điều tra chuyện này.
Phó đạo diễn Lâm không phải nhân viên của anh, không chịu sự quản lý của anh, nhưng Mạnh Tầm là người quản lý của giải trí Thiên Ngu, chuyện này xảy ra ở dưới mí mắt anh thì anh phải quản!
Làm xong tất cả những chuyện này, Lục Lệ Hành chuyển sự chú ý của mình sang Tần Việt: "Vừa nãy phó đạo diễn Lâm nói, vai nữ hai của Kỷ Khinh Khinh là do Mạnh Tầm giao dịch với người khác lấy về, ở công ty cậu có nghe chuyện này không?"
Lục Lệ Hành không quan tâm chuyện của giới giải trí nên anh không biết.
Nhưng Tần Việt là người trong giới giải trí, chuyện này ở công ty thật sự cũng không phải chuyện gì lớn, có thể nói đây là luật bất thành văn trong bóng tối, diễn viên muốn nhận được những vai diễn như vậy ngoài phụ thuộc vào độ nổi tiếng trên truyền hình thì còn phụ thuộc vào quan hệ đi cửa sau nữa.
Nhưng ở trước mặt Lục Lệ Hành, anh ta vẫn nên nói bớt lại: "Có chút lời đồn."
Lục Lệ Hành suy nghĩ một chút: "Được rồi, tôi hiểu rồi, nếu không có chuyện gì thì cậu về nghỉ ngơi trước đi."
Tần Việt gật đầu, xoay người rời đi.
Cửa phòng đóng lại, trong chốc lát trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Lệ Hành và Kỷ Khinh Khinh.
Lục Lệ Hành ngồi trên ghế sô pha, nghiêng người nhìn cô gái bên cạnh không biết đã ngủ say từ lúc nào: "Tỉnh dậy đi."
Kỷ Khinh Khinh nằm trên ghế sô pha, không hề nhúc nhích, như thể thật sự đã ngủ thiếp đi.
Lục Lệ Hành đứng dậy từ trên ghế sô pha, cúi người đè xuống, một bóng đen bao phủ trên người Kỷ Khinh Khinh, nhìn chăm chú đôi lông mày bị mình nhìn kỹ mà khẽ run: "Giả vờ ngủ?"
Kỷ Khinh Khinh trở mình, úp mặt vào trong ghế sô pha.
Lục Lệ Hành nhéo lỗ tai cô, sau đó nhéo thịt mềm trên má của cô, vẫn không có chút phản ứng nào.
Suýt chút nữa anh bị Kỷ Khinh Khinh chọc cho tức cười, anh mặc kệ cô ngủ ở đây như đà điểu, đi vào phòng tắm.
Từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy tí tách, khuôn mặt úp vào ghế sô pha của Kỷ Khinh Khinh khẽ giật giật. Cô mở hé một con mắt, nhìn phòng tắm một lúc rồi đứng dậy, cầm điện thoại di động của mình nhanh chóng bước ra hướng cửa.
Lúc nãy phó đạo diễn Lâm lôi chuyện cũ ra làm cô sợ chết khiếp!
Dù giữa cô và Lục Lệ Hành không có tình cảm gì, chỉ là quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa nhưng đêm hôm khuya khoắt, một người đàn ông xa lạ tới gõ cửa phòng khách sạn của vợ mình và nói phải làm chuyện đó, đặt trên người đàn ông nào cũng sẽ nghĩ này kia?
Kỷ Khinh Khinh đoán đêm nay cô mà rơi vào tay Lục Lệ Hành, sợ rằng cô sẽ chết sớm.
Cô phải đi trốn qua chỗ Ôn Nhu mới được.
Một tay cầm giày một tay cầm điện thoại di động, để chân trần, cô lặng lẽ bước ra cửa, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, chú ý tiếng động của Lục Lệ Hành bên trong phòng tắm, cố gắng không phát ra chút xíu tiếng động nào.
Lúc đi ngang qua cửa phòng tắm, hô hấp của Kỷ Khinh Khinh cũng chậm lại, tay cầm chốt cửa, từ từ, từ từ vặn.
Kẽo kẹt...
Kỷ Khinh Khinh ngừng thở.
Kẽo kẹt...
Cái khách sạn đểu này!
Kỷ Khinh Khinh bất chấp, vặn mạnh khóa cửa, mở cửa ra.
Cô thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vui mừng.
Kẽo kẹt...
Cửa phòng tắm mở ra.
Một bóng đen xuất hiện ngay cửa phòng tắm, Kỷ Khinh Khinh đứng sững tại chỗ.
Lục Lệ Hành mặc áo ngủ bước tới bên cửa, quay lưng về phía ánh sáng nên cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy giọng diệu bình thản của anh: "Đi đâu?"
Nụ cười trên mặt của Kỷ Khinh Khinh cứng lại, nhìn cánh cửa mở trước mặt, lòng thầm tự hỏi nếu bây giờ mình cứ mạnh dạn xông ra ngoài thì sẽ có bao nhiêu phần thắng nhỉ?
Lục Lệ Hành đưa tay đóng cửa lại, chặn đường lui của cô, sau đó xách cổ áo của cô kéo cô quay lại.
Thảm rồi, đất ở đây có lỗ để cô chui xuống không hả?!
Không có lỗ à, vậy cô có thể tự đào lỗ để chui xuống không?
Lục Lệ Hành ngồi trên ghế sô pha, Kỷ Khinh Khinh đứng chân trần trên tấm thảm trước ghế, đầu óc nhanh chóng quay cuồng nghĩ cách để qua mặt Lục Lệ Hành.
"Cô định đi đâu?"
"Tôi... chỉ là thấy phòng quá nhỏ, như vậy thì hơi thiệt cho anh, vì thế tôi định qua phòng Ôn Nhu ngủ cùng cô ấy. Hơn nữa ngày mai tôi còn phải dậy sớm, như vậy sẽ làm phiền anh.
"Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không thấy phòng này nhỏ, hơn nữa cũng không thấy phiền."
Kỷ Khinh Khinh cười trừ để che giấu đi sự bối rối của mình.
"Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"
Kỷ Khinh Khinh định bỏ đôi giày đang cầm xuống thì Lục Lệ Hành lại sâu sắc nhìn cô: "Cầm lên."
Vì vậy Kỷ Khinh Khinh lại tiếp tục xách giày, cô oan ức nói: "Chồng, nếu em nói em trong sạch thì anh có tin không?"
..."Giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng hiện tại là tám giờ."
"Em thật sự trong sạch!" Kỷ Khinh Khinh cảm thấy giọng của mình không thuyết phục lắm, vì vậy cô lại tăng âm lượng lên để khiến bản thân trông đáng tin hơn: "Chuyện này không liên quan gì tới em, em thật sự rất oan uổng! Chồng, anh hãy tin em đi."
..."Giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng hiện tại là chín giờ."
Lục Lệ Hành hứng thú nhìn cô: "Không có chuyện gì thì gọi anh Lục, có chuyện thì gọi là chồng, Kỷ Khinh Khinh, chiêu này của cô rất hay đấy."
"Chồng không phải là để ngăn bom rơi đạn lạc sao..." Kỷ Khinh Khinh nhỏ giọng thì thầm.
..."Giá trị sinh mạng +1, giá trị sinh mạng hiện tại là mười giờ."
Lục Lệ Hành cao giọng hỏi: "Cô vừa nói gì cơ?"
Kỷ Khinh Khinh nháy mắt mấy cái, có chút không tự nhiên: "Anh không thích tôi gọi vậy sao? Vậy sau này tôi sẽ không gọi nữa."
Lục Lệ Hành bị chơi ngược lại, hơi dừng một lát: "Ý của tôi không phải vậy."
"Vậy ý của anh là gì?"
Lục Lệ Hành yên lặng một lát, hơi nản lòng.
"Được rồi, xin lỗi, tôi rút lại câu kia. Bây giờ cô kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra với tay đạo diễn vừa rồi đi, tôi phải biết chi tiết của sự việc."
"Chuyện cũng không có gì lớn..."
"Đừng dùng ‘Chín mươi chín ngày yêu của tổng tài bá đạo với người vợ bỏ trốn’ gì đó của cô để qua mặt tôi nữa."
Câu nói này loại bỏ thẳng tay nội dung vở kịch mà Kỷ Khinh Khinh vừa nghĩ ra trong đầu.
Lục Lệ Hành sao lại gian xảo như vậy chứ, dám chặn hết đường lui của cô!
Sau khi cân nhắc một hồi, Kỷ Khinh Khinh cảm thấy nên thành thật giải thích.
"Tôi thật sự không biết việc này. Anh thử nghĩ mà xem, lúc ấy tôi đang yêu đương với Cô Thiếu Ngu, sao tôi có thể..." Kỷ Khinh Khinh đột nhiên nhận ra bây giờ nhắc tới Cô Thiếu Ngu có vẻ không thích hợp chút nào: "Ý của tôi là, ừm... thời điểm đó tôi tuyệt đối không thể nào thực hiện mấy giao dịch như thế này được..."
Kỷ Khinh Khinh cảm thấy đây là vấn đề mạng sống.
Chuyện người quản lý làm nghệ sĩ có thể không biết sao? Tất cả đều là do người quản lý làm sao? Đặt vào địa vị của cô thì cô cũng không tin, cô chỉ định vắt chanh bỏ vỏ thôi.
Nhưng mà tại sao nguyên chủ lại để lại mớ hỗn độn này cho cô chứ?
"Tôi thực sự không biết chuyện này, tôi đoán do Mạnh Tầm tự ý tìm phó đạo diễn Lâm giao dịch, nếu lúc ấy tôi biết chị ta tìm anh ta thì chắc chắn tôi sẽ không nhận vai nữ hai này!"
Cô giương mắt, chăm chú nhìn Lục Lệ Hành: "Anh tin không? Tôi thật sự không phải loại phụ nữ bán thân vì tiền, vì vai diễn."
Lục Lệ Hành không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô.
Kỷ Khinh Khinh nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Lục Lệ Hành, nhớ lại đêm hôm nọ cô giải thích về chuyện của Ngô Ngạn Tổ với anh. Vẻ mặt anh như thể đang hiện lên mấy chữ “tôi không muốn nghe cô nói dối nữa” khiến cô cảm thấy nản lòng.
Vẻ mặt cô đầy thất vọng: "Được rồi, dù sao tôi nói gì anh cũng không tin, nói gì anh cũng không nghe, anh nghĩ sao thì là thế đó đi."
Nguyên chủ là người như vậy, bây giờ cô ở trong thân thể của Kỷ Khinh Khinh, cô sẽ phải đối diện với tất cả rắc rối mà Kỷ Khinh Khinh để lại sao?
"Tôi tin."
Lời nói mạnh mẽ vang dội truyền vào tai cô.
Trong lòng Kỷ Khinh Khinh khẽ giật mình, ánh mắt ảm đạm nháy mắt sáng ngời, cô lập tức vui vẻ cười.
Cô biết mà, Lục Lệ Hành đâu phải người không biết phân biệt đúng sai.
"Dù sao cô ở bên cạnh tôi lâu như vậy cũng chưa bán đứng thân thể của mình."
Kỷ Khinh Khinh: "?"
Lời này sao nghe như ám chỉ vậy?
Hai tay Kỷ Khinh Khinh ôm trước ngực, cảnh giác nhìn Lục Lệ Hành.
Chẳng lẽ anh có ý đó?
Một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, lại có người vợ xinh như hoa bên cạnh nhưng mỗi ngày chỉ có thể nhìn...
Kỷ Khinh Khinh càng nghĩ càng càng cảm thấy có khả năng đó.
"Hay là để tôi sang phòng Ôn Nhu ngủ vậy."
Lục Lệ Hành ôm ngang cô lên giường, đắp chăn lại.
"Ngủ đi!"