Lọc Truyện

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Anh Hề, anh không xem em là anh em!" Tôn Đại Quân thanh âm khàn khàn, ánh mắt đọng lệ: "Anh dẫn Trường Sinh Điện đi tấn công Nga My, tại sao không gọi em? Nếu không phải thủ hạ bẩm báo với em, thì đến bây giờ em còn chẳng hay biết gì! Đồng sinh cộng tử cái kiểu gì đây!"

Ngay mới vừa rồi, Tôn Đại Quân biết được Hề Văn Sửu tấn công Nga My, thảm bại mà về, bị chém trọng thương, đưa đến bệnh viện cứu chữa. Tôn Đại Quân vừa giận vừa sợ, việc làm đầu tiên là qua đây xem tình hình.

Vừa vào phòng bệnh, thấy Hề Văn Sửu cả người toàn thương tích, cả người bị băng bó giống như đòn bánh tét, Tôn Đại Quân không khống chế nổi.

Bị Tôn Đại Quân nói một phen, Hề Văn Sửu cũng cay cay sống mũi. Trong lòng cảm động: "Đại Quân, cậu và Thành, là anh em cả đời này của anh. Lúc trước ba anh em chúng ta cùng chống lại Đại quân Tận Thế, Hoa Quả Sơn của cậu cũng đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề. Ân oán của anh cùng phái Nga My, làm sao có thể liên lụy đến cậu nữa? Còn nữa, em dâu vẫn còn đang trong giai đoạn bình phục. Nếu cậu bị thương, em dâu sẽ thế nào, ai tới chăm sóc?"

Nghe nói như vậy, Tôn Đại Quân lau đi nước mắt ở khóe mắt, không nhịn được mắng: "Anh đừng có lý do lý trấu với em. Cái chết của chị dâu, không phải ân oán của một mình anh và Nga My. Lúc ấy em và Thành cũng ở đó. Nếu nói thật, em và Thành cũng có trách nhiệm, là chúng em không bảo vệ chị dâu được an toàn."

Vừa nói, Tôn Đại Quân mặt đầy bất mãn: "Dù sao chuyện này chính là anh không đúng..."

"Được được được, là anh đây sai." Hề Văn Sửu dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là cười gật đầu.

"Thế còn tạm được." Tôn Đại Quân rốt cuộc lộ ra nụ cười, đi tới nhẹ nhàng đập một cái vào bả vai Hề Văn Sửu. Ngay sau đó Tôn Đại Quân, giống như làm ảo thuật vậy, từ trong túi móc ra hai bình rượu trắng: "Tới đây, anh Hề, uống đi."

"Ha ha, nhãi con tốt thật đấy, thừa dịp tôi bệnh rủ tôi uống rượu à." Hề Văn Sửu lảo đảo đứng lên: "Lại đây, lại đây, lại đây. Hôm nay không uống cho tới khi cậu gục thì anh đây không phải anh cả của cậu."

"Anh Hề anh bây giờ hơi khoác lác rồi đấy. Qua đây, qua đây, qua đây!" Tôn Đại Quân dọn tới hai cái ghế nhỏ, lại móc từ trong túi ra một lon đậu phộng, cùng mấy cái chân gà.

Hề Văn Sửu mở rượu ra, anh em hai người tính bắt đầu uống. Kết quả lúc này, Nhật Lệ đi nhanh tới, đem đoạt lại rượu trong tay Hề Văn Sửu.

"Anh... Đây không phải quá liều lĩnh rồi à... Không cho phép uống..." Nhật Lệ dậm chân nói.

Cô ấy theo nghề y mười mấy năm, lần đầu tiên thấy có người bị chém mấy chục đao, lại còn muốn uống rượu. Thế cũng được à…

Tôn Đại Quân nhìn Nhật Lệ từ trên xuống dưới. Nhìn một hồi lâu, thử dò xét hỏi: "Anh Hề, đây là... Vị này là... Chị dâu mới của em à?"

Lúc này Nhật Lệ không có mặc áo choàng trắng bác sĩ, chẳng qua là mặc quần cụt cùng áo sơ mi.

"Tôi... Tôi không phải chị dâu của anh..."

Nghe nói như vậy, trong lòng Nhật Lệ loạn cào cào, nhất thời mắc cỡ đỏ mặt.

Hề Văn Sửu cũng lúng túng, tức giận nói với Tôn Đại Quân: "Oắt con nhà cậu, đừng có nói lung tung. Cô ấy tên là Nhật Lệ, là viện trưởng nơi này. Oắt con cậu đừng có ăn quàng nói xiên."

"Ui..." Tôn Đại Quân cười ha ha, gãi đầu một cái nói: "Bác sĩ Lệ, cô đưa rượu cho anh Hề đi. Anh ấy là người cường tráng, uống chút rượu không có chuyện gì đâu."

Những lời này nói không sai, thực lực bây giờ của Hề Văn Sửu, đã là võ thánh rồi. Mấy vết thương ngoài da thế này, mặc dù rất nghiêm trọng, nhưng dưỡng thương hai ngày là ổn, không có gì đáng ngại.

"Không được." Kết quả Nhật Lệ kiên định: "anh Hề bây giờ thật không thể uống. cho đến khi thương tích khỏi hẳn, tôi... Tôi uống với anh Hề cũng được, bây giờ thật không thể..."

Vừa nói, Nhật Lệ cũng đoạt lại bình rượu kia của Tôn Đại Quân, bước nhanh rời đi phòng bệnh.

"U a, anh Hề, chị dâu thật lòng thương anh đó." Tôn Đại Quân cười hì hì nói một câu.

Nhật Lệ đã đi tới cửa phòng bệnh của, nghe được lời này của Tôn Đại Quân, trên mặt càng mắc cỡ đỏ bừng.

...

Bên kia, Đại Lục Đông Môn.

Trên đường lớn rộng rãi, một chiếc xe ngựa thản nhiên chạy. Trong buồng xe, Lăng Thành cùng Thúy Hà ngồi ở bên trong, vừa nói vừa cười.

Vốn hai người là tính lái xe đi. Nhưng xe không nổ máy được, xe hơi cũng chưa có xăng, Lăng Thành dứt khoát chọn xe ngựa. Hai người vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh dọc theo bên đường. Lúc nhàm chán, Thúy Hà liền ca hát cho Lăng Thành nghe, suốt đường đi thích ý vô cùng.

Lúc này ở cách đó không xa, một tòa thành lớn càng ngày càng gần. Từ xa nhìn lại, hai bên cửa thành nở đầy hoa tươi, khoe màu đua sắc, đẹp không thể tả.

Thấy cửa thành này, Thúy Hà lập tức kích động: "Cậu chủ, chúng ta đến Thành Phù Dung rồi."

Thành Phù Dung? Lăng Thành yên lặng lẩm bẩm.

Như Lam cười nói: "Cậu chủ, thành Phù Dung này, bởi vì trồng đầy các loại phù dung mà có tên này. Qua thành Phù Dung ba dặm, có một cái Bách Hoa Cốc, nơi đó chính là Tổng đàn của Ngọc Tông. Ngọc Tông chỉ có đàn bà."

Lăng Thành cười một tiếng, nói: "Vậy tối hôm nay, chúng ta nghỉ ngơi ở thành Phù Dung này, ngày mai sẽ lên đường."

"Được." Như Lam không nhịn được hoan hô một tiếng, rất là hưng phấn.

Trước Như Lam cũng đã tới thành Phù Dung, có điều là vì lưu lạc mà đến. Bây giờ rốt cuộc có thể thoải mái đi dạo một chút quanh tòa thành này rồi. 

Đang khi nói chuyện, xe ngựa đã tiến vào thành Phù Dung.

Tòa thành này rất sầm uất, sạp nhỏ bên đường, có bán son phấn, có bán đồ chơi làm bằng đường, còn có khỉ làm trò, còn có bình sách, náo nhiệt khỏi nói.

Như Lam không cần nói cũng biết là vui vẻ tới mức nào, tay trái cầm kẹo hồ lô, tay phải cầm kẹo đường, kéo Lăng Thành bắt đầu đi dạo phố.

--

Bên kia, Đại lục Tận Thế.

Có hai bóng người yên lặng đi trên đường núi Thành Hoàng.

Chính là Tần Trường An cùng Giai Kỳ.

Thời tiết ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ say lòng người, nhưng mà Tần Trường An lại có vẻ vô cùng ngột ngạt.

Ngày hôm qua ở cái trấn nhỏ kia, Tần Trường An bị đánh gần chết, cũng đến muốn són ra quần. Có điều cũng may, lấy lại được tiền. Đêm hôm đó, Tần Trường An cầm tiền, tìm một khách sạn, thuê cho Giai Kỳ một gian phòng hảo hạng. Còn về phần anh ta thì không nỡ tiêu tiền, đành thuê một gian phòng hạng thấp.

Ở một đêm, ngày hôm sau trời sáng sẽ tiếp tục lên đường. 

Lần này, Tần Trường An thông minh, bỏ túi tiền ở trong quần áo, tránh cho lại bị đám lưu manh cướp đi.

Lúc này đi một đoạn đường núi, hai người vô cùng mệt mỏi.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy dưới núi có một quán ăn nhỏ.

Quán ăn này không lớn, trước cửa có một tấm bảng hiệu, bên ngoài dựng một mái hiên, phía dưới bày mấy cái bàn.

"Giai Kỳ, chúng ta đi đến trước mặt nghỉ chân một chút, uống miếng trà lại tiếp tục lên đường." Tần Trường Anh sắc mặt vui mừng, hướng về phía Giai Kỳ cười nói.

Đi đoạn đường núi này, là vừa mệt vừa khát, nếu là có thể uống một hớp trà nóng, suy nghĩ một chút thì cũng thoải mái.

"Được." Giai Kỳ khẽ gật đầu nhẹ. Cô ấy cũng đi mệt rồi, lúc này trên mặt có mấy giọt mồ hôi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT