Lọc Truyện

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tần Trường An thất hồn lạc phách lao ra khách sạn, đến một quán rượu.

"Ông chủ, mang rượu lên đây cho tôi!" Tần Trường An hô lớn. Trong lòng anh ta khó chịu, khó chịu đến không chịu được! Nghĩ đến Giai Kỳ lúc này đang bị làm nhục, Tần Trường An đau lòng không thôi!

Dẫu sao, đó là nữ thần mình yêu mấy năm!

"Ừng ực, ừng ực!"

Tần Trường An há miệng to uống rượu, hết một chén lại tiếp một chén! Chỉ có chuốc say mình, mới có thể không có phiền não.

....

Bên kia, trong phòng khách sạn.

Sau một phen trác táng thỏa thuê, Lục Kiến Tâm nhảy ra khỏi bồn tắm, mặc xong quần áo, khóe miệng cong lên vẻ tươi cười, mặt vẫn đầy nét chưa thỏa mãn.

Trong bồn tắm cỡ lớn, Giai Kỳ ôm mình thật chặt, trên mặt nước mắt đã chan hòa từ lâu!

Mới vừa tỉnh lại, thấy mình ở trong thùng nước tắm... Giai Kỳ nhìn chằm chằm Lục Kiến Tâm, hận không giết được anh ta!

"Anh… Anh..." Giai Kỳ đã sớm tan vỡ! Cô không dám tin, mình không còn trong sạch nữa.

Đây là mơ, đây nhất định là một cơn ác mộng.

Lục Kiến Tâm mặc quần áo tử tế, đi tới, cười híp mắt nhìn Giai Kỳ: "Người đẹp, cô em đã là đàn bà của tôi, vui vẻ lên chút đi, sao lại khóc sướt mướt thế? Chẳng ra cái gì cả."

Bản thân anh ta là Phó giáo chủ Minh Giáo, địa vị tôn sùng. Có thể làm người đàn bà của anh ta là vinh hạnh cho cô rồi.

Nhưng không thể không nói, anh ta yêu chiều qua nhiều cô gái như vậy rồi, duy chỉ có người trước mắt này, bất kể là dáng vẻ hay là dung mạo, cũng không thể so sánh được gì. Thật sự rất đẹp đó, ha ha ha.

"Anh, anh, anh là tên súc sinh. Anh đúng là đồ súc vật!" Giai Kỳ mặt đầy nước mắt, đau lòng muốn chết.

Tại sao?

Tại sao số cô lại khổ như vậy?

Sắp đến thành Hoàng, có thể gặp được chồng rồi, lại hết lần này đến lần khác bị số phận trêu đùa như vậy! 

Lục Kiến Tâm cười ha ha một tiếng, nói: "Người đẹp, cô em hiểu lầm tôi rồi. Là Tần Trường An đó, tự tay đem cô đưa đến bên người tôi, ha ha ha!"

Giai Kỳ đỏ mắt, mãi lâu không nói ra thành lời.

Ngay tại lúc này, Lục Kiến Tâm đi tới, nhìn Giai Kỳ trong nước, cười híp mắt nói: "Người đẹp, cô em cũng không cần đau lòng. Cả đời này tôi chưa từng thích người đàn bà nào, nhưng đối với cô em, thật sự là vừa thấy đã yêu. Sau này tôi sẽ yêu thương cô em. Qua đây nào, nước sắp lạnh rồi, tôi ôm cô em ra khỏi bồn tắm, kẻo bị lạnh cóng đó."

Vừa nói, Lục Kiến Tâm đưa tay ra.

Nhưng mà không đợi anh ta đụng phải người mính, Giai Kỳ liều mạng lắc đầu, ánh mắt tràn đầy oán hận, kêu khóc nói: "Anh đừng đụng vào tôi. Cút! Anh cút đi cho tôi!"

Nói xong những lời này, Giai Kỳ chỉ Lục Kiến Tâm: "Anh làm bẩn sự trong sạch của tôi. Chồng tôi sẽ không tha cho anh. Chồng tôi sẽ giết anh, sẽ giết anh!"

"Ha ha..."

Nghe lời này, Lục Kiến Tâm cười phá lên, mặt đầy giễu cợt nói: "Chồng cô em là người phương nào? Chồng cô em là cái thứ gì chứ? Sau lưng của Lục Kiến Tâm Tôi, là mấy trăm ngàn học trò Minh Giáo. Người đẹp, cô em cho là, chồng cô em có bao nhiêu bản lĩnh hả? Ha ha, ha ha ha."

"Anh..." Giai Kỳ cắn môi thật chặt, không nói ra lời. Cô càng nghĩ càng thấy đau lòng, nước mắt chảy xuống lã chã, hướng về phía Lục Kiến Tâm quát: "Anh cút đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh cút đi..."

"Chát!"

Lời còn chưa dứt, Lục Kiến Tâm chợt giơ tay lên, tát mạnh một cái!

Một cú tát trời giáng này vừa dứt, liền nghe thấy Giai Kỳ nhịn đau không được kêu một tiếng, trên mặt xuất hiện dấu tay đỏ tươi.

"Đồ đàn bà đê tiện không biết điều. Cô có biết trên giang hồ có biết bao nhiêu con ả đàn bà khác muốn được tôi yêu chiều không? Cô còn dám khóc nháo với tôi?" Lục Kiến Tâm lạnh lùng mở miệng.

"Anh… Anh sẽ không được chết tử tế..." Giai Kỳ đỏ mắt, một bụng tủi thân, toàn bộ hóa thành nước mắt chảy xuống.

"Đồ ti tiện, đã chừa cho ít mặt mũi rồi cũng không cần!" Tính nhẫn nại của Lục Kiến Tâm cũng mất, không có chút thương hương tiếc ngọc nào, lại tát xuống mấy bạt tai!  

"Chát! Chát!"

Tiếng tát tai sắc nhọn, không ngừng quanh quẩn.

....

Bên kia, Đại Lục Đông Môn, thành Phù Dung.

Bên trong một khách sạn, Lăng Thành cùng Thúy Hà đang ngủ, đột nhiên nghe bên ngoài chiêng trống vang trời, cùng với tiếng hô lớn.

Lăng Thành bị đánh thức, lộn một vòng trên đất, đắp chăn lên đầu, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng hô hào.

Anh cùng Thúy Hà thuê một gian phòng, đương nhiên là Thúy Hà ngủ ở trên giường, Lăng Thành ngủ trên đất.

"Cậu chủ, bên ngoài làm sao ồn ào như vậy..." Thúy Hà hỏi một câu, ngay sau đó liền đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu.

"Cậu chủ, cậu chủ, cậu mau nhìn kìa!" Thúy Hà nhất thời hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào, cao hứng giống như đứa bé.

Lúc này lầu dưới trên đường chính, tiếng người ồn ào. Có rất nhiều người đi trên đường!

Hai bên phố lớn, truyền tới tiếng rao của các loại hàng rong, có người bán kẹo hồ lô, có người bán các loại bánh ngọt, còn có người bán lồng đèn nữa, náo nhiệt khỏi phải nói! 

"Cậu chủ, đông vui quá đi. Chúng ta cũng đi xuống đi." Thúy Hà cười nói, kéo Lăng Thành xuống lầu.

Lăng Thành còn mệt rã rời, lúc này bị Thúy Hà kéo xuống lầu, mặt mày đầy vẻ ngái ngủ.

Xuống dưới lầu, nhìn thấy phục vụ ở khách sạn, Lăng Thành không nhịn được hỏi: "Anh gì ơi, bên ngoài làm sao lại náo nhiệt thế?"

Người phục vụ kia cười một tiếng, nói: "Hai vị là vùng khác tới à? Hôm nay là “Đại hội thơ ca” ba năm một lần đó!"

Người phục vụ vừa dứt lời, Thúy Hà liền vỗ tay, hướng về phía Lăng Thành cười nói: "Đúng đúng đúng, cậu chủ, tôi nhớ ra rồi! Mỗi ba năm một lần, Văn phái sẽ tổ chức một cuộc thi thơ văn. Đại hội thơ văn lần này chắc là cử hành ngay tại thành Phù Dung! Cậu chủ, chúng ta may thật đó. Đại hội thơ văn rất náo nhiệt! Cậu chủ, cậu đi ra xem với Thúy Hà một chút đi, có được hay không..."

Lăng Thành cười khổ một tiếng, dụi dụi mắt xua cơn buồn ngủ: "Được rồi, chúng ta đi xem một chút."

Thúy Hà hoan hô một tiếng, bước nhanh chạy ra khỏi khách sạn.

Chỉ thấy trên đường phố lúc này, tiếng người ồn ào, náo nhiệt vô cùng. Cả phố lớn đầy người, dường như toàn bộ người thành Phù Dung đều tới.

Lăng Thành tay trong tay cùng Thúy Hà, hòa vào bên trong theo dòng người đi.

Đại hội thơ văn, hấp dẫn vô số du khách, rất nhiều dân cư ở các thành phố phụ cận, cũng tới tham gia náo nhiệt. Trên đường chính chen không nổi.

Đại hội thơ văn này, có thể hấp dẫn nhiều du khách như vậy, đối với hàng rong mà nói, cũng có thể kiếm một khoản bộn. Bên đường chen đầy các loại sạp nhỏ, có sạp bán đồ ăn vặt, có sạp bán mấy món lặt vặt, còn có sạp bán đèn lồng, khiến cho người ta nhìn vào là hoa cả mắt. Thật sự náo nhiệt! 

Thúy Hà từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng hứng thú phấn khích như vậy, đến sạp nhỏ nào, cũng sẽ dừng một chút.

Càng đi vào trong, càng náo nhiệt, tiếng rao thay nhau vang lên.

"Kẹo hồ lô vừa chua vừa ngọt đây…"

"Tò he, kẹo đường đây. Tò he, kẹo đường ngọt đây…"

Lăng Thành hai người vừa đi, vừa cảm thụ không khí náo nhiệt, tâm tình thoải mái không nói ra được.

Đi khoảng một giờ, cuối cùng đã tới nơi phồn hoa nhất. Chỉ thấy cách đó không xa, xấp xỉ một trăm ngàn người vây quanh!

"Cậu chủ, nơi này nhiều người thật. Chúng ta cũng đi xem một chút đi." Thúy Hà kéo Lăng Thành, chậm rãi xuyên qua đám người. Chỉ thấy phía cuối của đám người, là một võ đài lớn.

Ở trên võ đài này, có một tấm bia đá rất lớn được dựng thẳng, phía bên trên tấm bia viết mấy chữ to: Đại hội thơ văn, dùng văn thơ kết bạn! 

Ở trung tâm của võ đài, một cô gái cao gầy đứng đó. Trong tay cô gái cầm microphone, cười híp mắt nói: "Các vị, còn ai có thể viết ra thơ hay hơn nữa không?"

Thúy Hà kéo tay Lăng Thành, nhẹ nhàng nói: "Cậu chủ, đại hội thơ văn này, ba năm tổ chức một lần, là Văn phái tổ chức. Mỗi một lần đại hội cũng có thể thu hút văn nhân khắp nơi. Những văn nhân này, làm thơ tranh giải. Được hạng nhất sẽ có được danh hiệu “Tài tử Phù Dung”."

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT