Lọc Truyện

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Mặt trời đã ngả về Tây, từ biệt người đi phía chân trời."

Trên trăm người t trưởng lão Văn phái, không ngừng đọc lại mãi bài thơ này, từng người một ai nấy đều biểu tình say mê, khen ngợi không dứt, bàn luận sôi nổi!

"Thật sự là thơ hay, Lăng Thành này tuổi còn trẻ, làm sao có thể viết ra áng thơ thâm thúy như vậy?"

"Đúng vậy, cậu thanh niên này, rốt cuộc trải qua bao nhiêu chuyện, mới có thể viết ra áng thơ tang thương như vậy!"

Không hổ là Tài tử Phù Dung năm nay, danh hiệu này, anh ta rất xứng, rất xứng!

Toàn bộ đại điện bàn tán mãi không dứt. Rốt cuộc, Tô Thanh Yên thở một hơi dài nhẹ nhõm, chậm rãi mở miệng: "Lăng Thành, anh trẻ tuổi mà lại tài hoa như vậy, thật khó mà có được. Có thể viết ra câu thơ tuyệt diệu như thế, rất xứng với danh hiệu “Tài tử Phù Dung”."

Vừa nói, giọng điệu Tô Thanh Yên chuyển một cái, ý vị thâm trường nói: "Có điều, là người trẻ tuổi, dù sao cũng phải khiêm tốn một chút. Phải nhớ, không thể cậy tài kiêu căng, trong mắt không nể nang ai như vậy được."

Nói thật, cô ta rất tài hoa của Lăng Thành. Nhưng cũng cảm thấy, cá tính của Lăng Thành cần thu lại một chút.

Ha ha...

Nghe nói như vậy, Lăng Thành khóe miệng cong lên, nở một nụ cười, híp mắt nói: "Tông chủ, tôi tuổi trẻ lông bông một chút. Nhưng tôi có thực lực này."

Ồn ào!

Lời này vừa nói ra, tất cả trưởng lão Văn phái, mặt ai nấy đều biến sắc!

Tiểu tử này thật có mấy phần tài hoa, nhưng anh quả là không biết trời cao đất rộng mà!

Trên ghế phượng, Tô Thanh Yên cũng nhíu chặt chân mày. Thật ra thì cô ta muốn chiêu nạp Lăng Thành, phong anh làm trưởng lão.

Nhưng Lăng Thành người trẻ tuổi này, thật sự là quá cao ngạo. Thật giống như một khối ngọc thô, cần mài mới được.

"Lăng Thành, tuổi cậu còn trẻ, nói chuyện cuồng ngạo như vậy, là ai dạy cậu? Cậu thật sự cho là tài văn chương của mình là đệ nhất thiên hạ rồi?"

"Đúng vậy, chúng ta là người có học, nhất định phải biết khiêm tốn, biết kính nhường. Anh là cái thá gì chứ? Không biết là người giỏi còn có người giỏi hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn hay sao?"

Từng tiếng la rầy vang lên, Lăng Thành một chút cũng không hoảng, đứng ở nơi đó cười ha hả, cách mành che, lẳng lặng tán thưởng vóc người của Tô Thanh Yên.

Nếu có thể thấy được nhan sắc của Tông chủ Văn phái thì tốt.

Không biết có phải là quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành giống như mình tưởng tượng hay không? 

Hử?

Cũng chính là trong chớp nhoáng này, ánh mắt Lăng Thành, rơi vào trên ghế phượng của Tô Thanh Yên. 

Ghế phượng này là dùng bạch ngọc điêu khắc thành, cao quý, tao nhã, hết sức phù hợp với thân phận của Tô Thanh Yên. Chỉ thấy trên ghế phượng, viết đôi câu thơ nét chữ rồng bay phượng múa.

“Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, thuận thắng nhân gian vô số kẻ.”

Thấy bài thơ này, Lăng Thành lập tức ngẩn ra!

Bài thơ này, đến từ Địa Nguyên Đại Lục! Là bài “Cầu Hỉ Thước”. 

Cả bài thơ, là: “Mây nhỏ vừa hay đến, sao băng hận chuyển dời, sông Ngân tận xa xôi, kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, thuận thắng nhân gian vô số kẻ. Nhu tình như nước, giai kỳ như mộng, ngoái nhìn Hỉ Thước cầu hồi quy. Lưỡng tình là trường cửu, cớ gì ngoảnh mặt khóc hoàng hôn.”

Trên ghế tphượng này, lại khắc thơ Địa Nguyên Đại Lục!

Còn nữa, tại sao lại chỉ khắc hai câu trong đó thôi?

Trong chớp nhoáng này, Lăng Thành nhìn tấm bình phong bằng ngọc, trong lòng âm thầm thắt lại. Chẳng lẽ... bên trong Văn phái, có người của Địa Nguyên Đại Lục?

Nghĩ thầm, trong đầu Lăng Thành, bỗng nhiên hiện ra một hình ảnh.

Mẹ tôi… 

Không phải là Diệu Huyền sư thái chứ?

Nghĩ thầm, Lăng Thành không nhịn được tò mò trong lòng, hướng về phía Tô Thanh Yên hỏi: "Xin hỏi Tông chủ, đôi câu thơ phía trên ghế phượng kia, là do ai viết?"

Vụt!

Chỉ một thoáng, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên ghế phượng. Nhất thời, ai nấy biểu tình hết sức phức tạp.  

Sao thế?

Thằng nhãi này còn muốn bình thơ? 

Lăng Thành lúc này vẫn không biết, hai câu này thơ ở bên trong Văn phái, là vô cùng thần thánh!

Bốn trăm năm trước, chưởng môn thứ hai mươi chín Văn phái, tài hoa hơn người, thiên tư trác tuyệt, viết qua vô số áng thơ tuyệt diệu!

Chưởng môn đời thứ hai mươi chín có thể nó là văn hay võ giỏi, tài hoa vô song! Người đó quản lý Văn phái đâu ra đấy. Khi người đó còn làm chưởng môn, học trò Văn phái lên tới hơn một triệu người! Chưởng môn đời hai mươi chín này, cống chiến cho Văn phái phải nói là rất lớn. Có thể nói, không có người đó, cũng không có Văn phái ngày hôm nay.

Chỉ tiếc, chưởng môn đời thứ hai mươi chín này, cả đời khốn khổ vì tình, cuối cùng buồn bã mà qua đời.

Trước khi lâm chung, người đó để lại đôi câu tàn thơ: “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, thuận thắng nhân gian vô số kẻ.”

Trong thời kỳ mấy trăm năm, có không ít người trong Văn phái thử hoàn thành bài thơ này. Mặc dù có người viết câu sau, nhưng ý cảnh vẫn kém xa. 

Mãi cho tới hôm nay, hai câu tàn thơ này, vẫn không người có thể đối được. Hai câu tàn thơ này, được khen là đôi câu thơ thần thánh nhất của Văn phái!

Chưởng muôn đương nhiệm Tô Thanh Yên, vô cùng thích hai câu tàn thơ này, liền ra lệnh cho thợ mộc, khắc ở trên mặt ghế phượng.

"Thằng nhãi con, không nên hỏi đừng có hỏi." Ngay tại lúc này, Trần Thánh lập tức đứng ra, chỉ Lăng Thành hét lớn: "Hai câu tàn thơ này, chính là chưởng môn thứ hai mươi chín của Văn phái chúng tôi lưu lại, há có thể bị loại tiểu bồi vô danh tiểu tốt như anh hỏi đến?"

Gì?

Chưởng môn thứ hai mươi chín của Văn phái?

Nghe nói như vậy, Lăng Thành nhất thời ngây ngẩn. Ngay sau đó hướng về phía Tô Thanh Yên hỏi: "Dám hỏi chưởng môn thứ hai mươi chín này, họ gì tên gì?"

Lăng Thành trong lòng vô cùng tò mò!

Dẫu sao, chưởng môn thứ hai mươi chín này, có thể viết ra thơ của Địa Nguyên Đại Lục, nhất định là từ Địa Nguyên Đại Lục tới!

Tô Thanh Yên thở dài một cái, nói: "Chưởng môn thứ hai mươi chín này, tên gọi Phúc Trì."

Phúc Trì!

Nghe được hai chữ này, đầu Lăng Thành uỳnh một tiếng!

Thuận Thiên Phúc Trì! Hoàng đế Thuận Thiên! Bố của Hoàng đế Hiếu Thiên, ông nội của Hoàng đế Nghĩa Gia, là Thuận Thiên!

Lăng Thành hít sâu một hơi, tâm tình kích động, khó mà bình phục!

Trong lịch sử, có rất nhiều truyền thuyết liên quan tới Hoàng đế Thuận Thiên. Ông có một phi tử, tên là Nguyên Thị. Nguyên Thị phi sau khi chết, Thuận Thiên thương tâm muốn chết, liền đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Hiếu Thiên, còn ông thì biến mất khỏi cung cấm.

Có người nói, Thuận Thiên nhớ nhung ái phi, tự sát qua đời.

Có người nói, Thuận Thiên thoái ẩn núi thẳm, không hỏi thế sự.

Còn có người nói, Thuận Thiên xuất gia làm hòa thượng.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, Thuận Thiên lại đi tới Đại Lục Đông Môn, còn làm Tông chủ thứ hai mươi chín của Văn phái nữa chứ!

"Lăng Thành." Giờ khắc này, đôi mi thanh tú của Tô Thanh Yên nhíu lại, chậm rãi mở miệng: "Anh thấy hai câu tàn thơ này, ý cảnh sâu xa, bao nhiêu văn hào trong thiên hạ, cũng muốn hoàn thành bài thơ này, nhưng lại không có một câu nào, có thể xứng với câu: “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, thuận thắng nhân gian vô số kẻ” này đâu."

Tô Thanh Yên cười híp mắt nhìn Lăng Thành: "Hai câu tàn thơ này, đối với Văn phái chúng tôi mà nói, là đặc biệt thần thánh. Hai câu tàn thơ này, là đôi câu thơ tuyệt diệu nhất của Văn phái chúng tôi! Anh còn trẻ, còn lông bông chưa trải sự đời, tôi có thể dễ dàng tha thứ bỏ qua. Nhưng đừng bình phẩm hai câu thơ này. Hai câu tàn thơ này rất thần thánh, không tới phiên anh bình thơ."

"Ha ha ha." Lăng Thành cười ha ha một tiếng, hướng về phía Tô Thanh Yên nói: "Chưởng môn Tô, theo tôi thấy, hoàn thành bài thơ nãy cũng không khó lắm đâu. Chi bằng, tôi giúp Văn phái các người, hoàn thành nó vậy?"

"Anh, anh là cái thá gì chứ!" Trần Thánh lập tức bước ra: "Ý anh là, anh có thể hoàn thành bài thơ này thì tài tử văn chương ở Văn phái chúng tôi không ai qua được anh?"

"Đúng vậy, thằng oắt này thật không biết trời cao đất rộng!"

Hai câu tàn thơ chưởng môn đời thứ hai mươi chín để lại này là đôi câu thơ được cả văn đàn công nhận! Mấy trăm năm qua, toàn bộ văn hào ở Đại Lục Đông Môn, không có một ai có thể hoàn thành được nó!

Một tên vô danh tiểu tốt, chẳng qua là may mắn làm Tài tử Phù Dung, liền nói khoác mà không biết ngượng như vậy?

Lăng Thành cười ha ha một tiếng, chậm rãi nói: "Chưởng môn Tô, tôi nói thật đó. Với tài văn chương của tôi, hoàn thành bài thơ này là việc hết sức dễ dàng."

"Được a, vậy anh làm câu sau đi, tôi nghe thử xem." Tô Thanh Yên lạnh lùng nói: "Người tuổi trẻ, không khỏi có một chút ít cuồng vọng. Văn phái trăm ngàn năm qua, bao nhiêu đại văn hào, muốn đối bài thơ này, cũng đối không được. Anh ở nơi này miệng ra cuồng ngôn, còn ra thể thống gì?"

Nói đến đây, Tô Thanh Yên cầm ly trà lên, lạnh lùng nhìn Lăng Thành: "Ý anh là, mấy trăm ngàn học trò Văn phái chúng tôi đây, tài văn chương không so được với anh sao? Anh đang chê bai Văn phái chúng tôi? Thật không thể tha! Hôm nay nếu anh dám mạo phạm bài thơ này, tôi nhất định đem anh đi xử tử!"

Tô Thanh Yên người phụ nữ này, bình thường đoan trang ôn hòa, rất ít khi nổi giận. Nhưng thanh niên này, thật sự là quá ngông cuồng.

Nghe lời này, chân mày Lăng Thành nhíu một cái. Mẹ nó, dựa vào cái gì chứ? Tôi mạo phạm bài thơ này, sẽ bị xử tử?

Lúc ấy Lăng Thành cũng gấp, nói: "Chưởng môn Tô, nếu như vậy, chúng ta đánh cược một phen đi. Đánh cược xem tôi có thể hoàn thành bài thơ này hay không? Nếu tôi thua, cô cứ việc đem tôi ra loạn côn đánh chết, tôi tuyệt không nửa câu oán hận. Nhưng, nếu như tôi thắng thì cô phải rửa chân cho tôi."

Cái gì?

Giọng nói của Lăng Thành vừa dứt, trên đại điện nhất thời xôn xao lên!

Còn thể thống gì, còn thể thống gì nữa!

Chưởng môn cao cao tại thượng, thiên cổ đệ nhất tài nữ, làm sao có thể rửa chân cho thằng oắt này? Món cược này cũng thật là quá đáng!

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT