Lọc Truyện

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 “Cho cô thuốc giải, thật sự muốn cô làm gì cho tôi cũng được phải không?” Lăng Thành bị bộ dạng của cô làm cho thích thú, cố tình trêu chọc cô.

Tô Thanh Yên cắn môi gật đầu.

Hahaha ... Dáng vẻ của Tô Thanh Yên lúc này thực sự rất quyến rũ.

Lăng Thành lập tức trở nên vui vẻ, muốn trêu đùa cô một chút. Khóe miệng anh cong lên, nở một nụ cười: “ Vậy thì gọi tôi một tiếng chồng yêu xem nào ...”

Vừa nói, Lăng Thành vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, rất ung dung nhàn nhã.

Cái gì kia? Cơ thể Tô Thanh Yên run lên, mặt đỏ bừng, môi đã bị cắn chặt đến sắp chảy máu.

Chưởng môn tối cao của Văn phái, băng thanh ngọc khiết, thân phận cao quý như cô, sao có thể làm vậy. Nếu cô mở mồm ra gọi hai chữ đáng sỉ nhục kia, thanh danh sẽ không còn một chút nào.

“Anh ... anh đừng ép người quá đáng.” Tô Thanh Yên cúi đầu nói nhỏ.

Lúc này trong lòng cô thật sự vừa xấu hổ vừa tức giận. Nhưng cô cũng không thể làm gì khác, chỉ hy vọng Lăng Thành có thể thay đổi điều kiện của anh.

Rốt cuộc, cô thực sự không thể gọi anh ta là chồng yêu được.

Lăng Thành bật cười, vẻ mặt vui đùa: “Thôi được rồi, nếu cô không muốn thì cũng không nên gượng ép. Một ngày nay tôi chưa ăn gì, có lẽ cùng nên dùng viên thuốc này để lót dạ. Đây là thuốc giải độc, uống vào cũng không hại gì cho tôi cả.”

Nói xong, Lăng Thành lập tức nhặt viên thuốc lên, muốn tự mình uống.

“Đừng...”

Nhìn thấy ý định của anh, Tô Thanh Yên lo lắng dậm chân, lập tức đỏ cả mặt. Vừa lúc khiến độc tính của Tam Độc Đan càng mạnh hơn, cô chỉ cảm thấy thắt lưng ngứa ngáy, không thể chịu đựng được nữa. Cô vội vàng cắn chặt môi, hạ giọng thì thào: “Được rồi ... chồng yêu ...”

Sau khi ấp úng nói ra mấy chữ, khuôn mặt Tô Thanh Yên phút chốc đã đỏ bừng.

Với tư cách là chưởng môn của Văn phái, cô chưa bao giờ mơ thấy mình có thể nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy. Cũng may, trong phòng lúc này không có ai, nếu không, cho dù cô có đau đến chết đi sống lại cũng nhất quyết không nói được hai từ ấy.

Haha, đến tận lúc này mới chịu nói sao.

Trong nháy mắt, Lăng Thành cảm thấy thoải mái không nói lên lời. Tô Thanh Yên vừa gọi anh hai tiếng chồng yêu, cả người đều có cảm giác hưng phấn dễ chịu.

“Vợ yêu, cầm lấy, thuốc giải của em đây.” Lăng Thành cười nói, ném thuốc cho Tô Thanh Yên.

Tô Thanh Yên nhanh chóng đỡ lấy, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, vội vàng nuốt xuống.

Lúc này, ánh mắt Lăng Thành vẫn ở trên người Tô Thanh Yên.

Phải nói Tô Thanh Yên thực xứng với đẳng cấp nữ thần nhất. Đặc biệt là cơ thể của cô, chỉ đơn giản là hoàn hảo, dù ở góc độ nào cũng vô cùng gợi cảm.

Ngay khi Lăng Thành đang thầm cảm khái, anh đột nhiên cảm nhận được mặt đất dưới chân truyền đến từng đợt rung động dữ dội, như thể thời điểm trái đất sụp đổ đã tới rồi.

Chết tiệt. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Động đất ư?

Lăng Thành sửng sốt, bước nhanh ra khỏi đại sảnh. Ngay sau đó, tất cả đệ tử Văn phái cũng lần lượt đi ra. Ai nấy không thể đứng yên, vẻ mặt kinh ngạc không thể giải thích được, đồng loạt ngước mắt nhìn lên trời. 

Lúc này, bầu trời tràn ngập mây đen bao phủ, sấm sét cuồn cuộn.

Chỉ có phía tây bắc, là hướng của Đại lục Tận Thế, bầu trời xa xôi bên đó xuất hiện một tia sáng vàng chói lọi xuyên qua trời đất.

Vài phút sau Tô Thanh Yên cũng chậm rãi bước ra ngoài. Sau khi uống thuốc, cô trông đã khá hơn rất nhiều.

Tô Thanh Yên vừa ra tới cũng nhìn thấy ánh sáng vàng huyền ảo phía đằng xa, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi vương lên nét kinh ngạc sâu sắc: “Đất trời rung chuyển, thiên quang kỳ dị. Xét theo những đặc điểm này, hẳn là vừa có một thần khí tuyệt thế vừa xuất hiện.”

Là gì đây? Thần khí? 

Nghe vậy, trong lòng Lăng Thành vô cùng chấn động. Anh nhìn Tô Thanh Yên không khỏi hỏi: “Thế giới này thật sự thần khí cổ xưa sao?”

Có nghĩa là vũ khí không phải chỉ được chia thành bảy cấp, đỏ, cam, vàng, xanh, lam, và tím sao? Nếu vậy thì thứ được gọi là thần khí kia có thể được xếp vào hạng nào?

“Đó không phải chỉ là một thần khí cổ xưa, mà là một thần khí vô song tuyệt thế.” Tô Thanh Yên chậm rãi nói: “Cho dù có là những thần khí như Quạt Ba Tiêu và Định Hải Thần Châm, thời điểm xuất thế cũng không thể gây ra những chấn động lớn đến như vậy.”

Nghe đến đây, trái tim Lăng Thành run lên.

...

Ở phía bên kia, tại Địa Nguyên Đại Lục.

Núi Nga Mi, trong đại sảnh phái Nga Mi.

Hàn Kiều Nguyệt đứng ở lối vào đại sảnh, nhìn về phía bầu trời.

Phía sau cô, các đại trưởng lão của phái Nga Mi cũng như các đệ tử ưu tú cũng đều nhìn lên trời, ngạc nhiên tới ngẩn người.

Vừa rồi, Hàn Kiều Nguyệt đang triệu tập các trưởng lão để bàn cách đối phó với Hề Văn Sửu.

Sau trận chiến trước với Điện Trường Sinh, phái Nga Mi tuy đã thắng nhưng tình hình không mấy lạc quan. Bởi vì Hàn Kiều Nguyệt nắm được tin tức, Điện Trường Sinh và Hoa Quả Sơn đã sẵn sàng hợp lực để tấn công phái Nga Mi.

Tuy nhiên, mới thảo luận được nửa chừng, đột nhiên cả núi rung chuyển, mọi người có mặt đều lập tức sững sờ.

Vào lúc này, chỉ thấy từ hướng của Đại lục Tận Thế, một cột sáng vàng chói lóa dường như kết nối trời và đất.

Hàn Kiều Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Hiện tượng đáng sợ như vậy, hơn nữa mặt đất đồng thời rung chuyển, xem ra là một bảo vật vô song vừa xuất thế. E rằng tương lai thế giới sẽ có nhiều thay đổi.”

Phía sau Hàn Kiều Nguyệt, các vị trưởng lão của phái Nga Mi nhìn nhau hít sâu một hơi. Loại bảo vật nào xuất hiện mà có thể tạo ra những hiện tượng thiên văn đáng sợ đến thế?

...

Đại lục Tận Thế, núi Minh Vương.

Núi Minh Vương nằm về phía đông nam của Đại lục Tận Thế. Dãy núi này rất đặc biệt, không hề có thảm thực vật, toàn bộ ngọn núi được bao phủ bởi những tảng đá đỏ, nhìn từ xa trông như một ngọn lửa đang rực cháy.

Trên đỉnh núi, có một cung điện nguy nga, chính là lãnh địa của Minh Giáo.

Minh Giáo đã được lưu truyền hàng nghìn năm. Trong lịch sử của Đại lục Tận Thế, có vô số người tu luyện đến từ Minh Giáo.

Có thể nói, Minh Giáo là một trong những môn phái lâu đời nhất ở Đại Lục Tận Thế, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Tất cả giáo chủ của Minh Giáo các thời điểm trước đều có sức mạnh rất lớn.

Nhưng hiện tại người đứng đầu của Minh Giáo là một người phụ nữ, tên là Lục Linh San. Cô là giáo chủ đời thứ ba mươi ba của Minh Giáo, cũng là chị gái của Lục Kiến Tâm.

Minh Giáo có một tuyệt kỹ luyện công, gọi là Càn Khôn Vô Lượng. Kỹ thuật này có tất cả mười tầng. Các cao thủ của Minh Giáo ở tất cả các đời trước đều chỉ dừng lại ở tầng thứ bảy. Tuy nhiên, hiện nay Lục Linh San đã đạt đến tầng thứ tám.

Đúng lúc này, trong đại sảnh bừng sáng, Lục Linh San ngồi trên ngai vàng. Cô mới ba mươi tuổi, dáng người thanh thoát, khí chất phi thường. Cả người cô toát ra khí thế mạnh mẽ, thần thánh không thể coi nhẹ.

Trước mặt cô, là hai người đàn ông đang đứng một cách cung kính. Hai người mặc áo choàng đỏ với hình thêu ngọn lửa trên ngực. Đây là Thiên – Địa song toàn của Minh Giáo.

Dưới trướng của giáo chủ Minh Giáo còn có phó giáo chủ, Thiên – Địa song toàn và chín đại thánh vương.

Có thể nói, Thiên - Địa song toàn có địa vị cao ngất ngưởng trong Minh Giáo, chỉ đứng sau phó giáo chủ.

Lúc này Lục Linh San mới nhẹ giọng nói: “Tại sao mặt đất lại liên tục rung chuyển như vậy?”

Cô vừa mới xuất quan sau một thời gian tu luyện, vốn dĩ không biết chuyện gì đã xảy ra.

Thiên vội vàng trả lời: “Bẩm giáo chủ, cơn chấn động này dường như xuất phát từ dãy núi Thiên Kỳ.”

Thiên dứt lời, Địa cũng nhanh chóng nói tiếp: “Giáo chủ, dựa vào những hiện tượng này, e rằng một bảo vật thần khí vừa xuất thế. Vừa rồi, thuộc hạ của tôi đã điều tra được, sự xuất hiện của thần khí này cũng đã phá vỡ rào cản giữa chín đại lục. Chúng gần như đã biến mất hoàn toàn. Đại lục Tận Thế và Địa Nguyên Đại lục ban đầu bị ngăn cách bởi một biển chết, vốn dĩ không có sức nổi, nhưng tại thời điểm hiện tại nước trong biển chết đã trở thành nước biển bình thường rồi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT