Lọc Truyện

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

    Cách đây mười năm...

    Trịnh Xuân Thu mặt tái mét khi nghe những lời của Lăng Thành!

    "Anh Lăng Thành, người bạn cũ mà anh đã nhắc đến ... Có phải là Nam Cung Thưởng … không?" Trịnh Xuân Thu nuốt nước bọt và nói.

    “Chính xác.” Lăng Thành gật đầu.

    Lúc này cả phòng ngủ đều im lặng!

    Trịnh Xuân Thu nắm chặt tay và thở ra một hơi dài nhẹ nhõm và nói: "Anh Lăng Thành. Mười năm trước Đan phái của chúng tôi hợp lực lại để tấn công người bạn của anh.Nhưng chuyện từ mười năm trước là từ thời của bố tôi rồi, ông ấy đã làm việc đó. Nhưng hiện tại để tỏ lòng chân thành tôi thực sự có thể thay bố tôi xin lỗi, nhưng thật đáng tiếc, tôi nghĩ Nam Cung thưởng e rằng đã chết dưới vách đá từ lâu rồi ... "

    "Hừm.."

    Lăng Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi. Có thể thấy rằng Trịnh Xuân Thu là một người tốt. Anh ta sẵn sàng xin lỗi thay bố mình!

    Lăng Thành muốn nói với Trịnh Xuân Thu rằng Nam Cung Thưởng chắc chắn chưa chết ở dưới vách đá mười năm về trước!

    Nhưng sau đó anh nghĩ lại, bây giờ sư phụ đã cố tình che giấu tung tích và sống dưới đó hơn mười năm, chắc hẳn ông ấy sẽ không muốn ai tới quấy rầy mình.

    “Quên đi, chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa.” Lăng Thành xua tay, cầm lấy tay Tô Thanh Yên và Thúy Hà, xoay người rời đi: “Chúng ta đi trước.”

    "Anh Lăng Thành, chờ một chút!"

    Trịnh Xuân Thu hét lên và vội vàng đuổi kịp phía sau. Anh ta lấy trong người ra thứ gì đó, đưa vào tay Lăng Thành: "Anh Lăng Thành, lòng tốt của anh cả đời này tôi không bao giờ quên. Anh đã cứu vợ tôi, là tôi nợ anh một ân tình! Đây là pháo sáng của Đan phái chúng tôi. Sau này không cần biết là anh ở đâu, chỉ cần lúc nguy cấp các anh phát tín hiệu pháo sáng, tôi sẽ dẫn các đệ tử trong môn phái của tôi tới hỗ trợ!"

    Nhìn thấy biểu hiện chân thành của anh ta, Lăng Thành không nỡ từ chối, đành phải nhận lấy.

    “Anh Lăng Thành, trưởng môn Tô.” Trịnh Xuân Thu lại nói: “Mọi người đừng rời đi vội như vậy, có thể ở lại ăn một bữa cơm với chúng tôi được không?”

    “Lăng Thành, thế nào… chúng ta ở lại đi, sau bữa tối rồi đi cũng chưa muộn.” Tô Thanh Yên nhẹ giọng nói.

    Trước khi đến Đan phái anh cũng đã nhờ người hỏi thăm tình hình, nhưng tới đây rồi anh mới phát hiện ra mình đã lầm. Môn phái này quả thật rất tử tế khiến anh cũng cảm thấy khó từ chối.

    “Được rồi.” Lăng Thành gật đầu.

    Đêm hôm đó, Đan phái tràn ngập không khí sôi động.

    Bữa tiệc đầy ắp những món ngon quý giá.

    Trịnh Xuân Thu có tâm trạng tốt nên liên tục nâng ly chúc mừng Lăng Thành và Tô Thanh Yên.

    Căn bệnh kỳ lạ của vợ anh ta đã khỏi đồng nghĩa với nút thắt trong tim của anh ta cũng đã được giải quyết, lúc này tâm trạng của Trịnh Xuân Thu thật khó tả!

Hầu hết những người uống chỉ có Lăng Thành và Trịnh Xuân Thu.

    Tô Thanh Yên tuy là tông chủ Văn phái nhưng không giỏi tửu lượng, chỉ sau hai chén là đã lâng lâng. Tô Thanh Yên lúc trước phong trần quyến rũ giờ lại càng tăng thêm vài phần.    

    Trịnh Xuân Thu mỉm cười với Tô Thanh Yên và nói: "Trưởng môn Tô, một ngày trước có một sự chấn động dữ dội về sự ra đời của một pháp cụ ma thuật, và hẳn là cô cũng biết điều đó nhỉ? "

    Sau khi nói xong, Trịnh Xuân Thu tiếp tục lên tiếng: "Tôi mới biết rằng các rào cản giữa chín đại lục đều đã biến mất. Bây giờ chín đại lục có thể giao tiếp với nhau. Không ai có thể nói được tình hình trên thế giới trong tương lai. Vậy giữa hai người chúng ta cần liên lạc với nhau nhiều hơn, gặp hoàn cảnh thì phải hỗ trợ nhau đó nhé”.

    Tô Thanh Yên cười gật đầu.

    Nhưng vào lúc này, Lăng Thành lại đột ngột đứng lên!

    Cái gì?

   Rào cản của chín đại lục không còn nữa?

    Lăng Thành sửng sốt, trong lòng hưng phấn không thể giải thích được! Không giấu được vẻ kích động nói: "Trưởng môn Tô, Trưởng môn Trịnh, tôi còn có việc rất quan trọng phải làm, xin phép rời đi trước."

    Khi giọng nói vừa dứt, Lăng Thành mang theo Thúy Hà chuẩn bị rời đi.

    Vốn dĩ Lăng Thành còn vướng bận suy nghĩ làm sao đến được Đại Lục Tận Thế. Bây giờ anh biết rằng không có chướng ngại vật nào giữa chín đại lục nữa, đây quả thật là một điều tuyệt vời!

    Điều này...Có gì mà băn khoăn?

    Trịnh Xuân Thu cũng sững sờ, trên mặt lộ rõ ​​vẻ bối rối.

    Tô Thanh Yên cả kinh, nhanh chóng đứng lên nắm lấy cánh tay Lăng Thành: "Anh đi đâu vậy?"

    Trong lòng vội vàng, Tô Thanh Yên không chút do dự nắm chặt anh.

    Cô ta chỉ biết rằng nếu Lăng Thành cứ như vậy rời đi, cả đời này cô ta sẽ không bao giờ hạnh phúc!

    Lăng Thành hít sâu một hơi, nhìn màn đêm bên ngoài rồi nghiêm túc nói: "Tôi đi tới Đại Lục Tận Thế cứu người."

    Trong khi nói hình ảnh người đó và Trần Huyền đã xuất hiện trong tâm trí của anh.

    “Tôi, tôi sẽ đi cùng anh.” Tô Thanh Yên cắn môi như thể đưa ra một quyết định trọng đại, cô ta kiên quyết nói.

    Vì không thể giữ anh lại nên cô ta chỉ có thể đi theo anh!

    Theo anh như hình với bóng, không bao giờ hối hận.

    ---

    Ở phía bên kia, Đại Lục Tận Thế.

Tại cung điện của Vương Quảng Bình.

    Trời đã về đêm, Trần Huyền đang đứng đó trong một sân nhỏ xinh đẹp trong dinh thự của Vương Quảng Bình, cô đơn và hiu quạnh không thể tả được.

    Trần Huyền đã ở đây kể từ khi cô ấy được đưa đến cung điện của Vương Quảng Bình trong một thời gian dài. Nhưng trong lòng cô ấy vẫn nghĩ đến Lăng Thành.

    Ý nghĩ về Lăng Thành khiến lòng Trần Huyền đầy chua xót.

    Số phận của cô ấy thật sự là những khúc quanh co.

   Cuối cùng cũng rời đảo đến thành phố Đại Phong nhưng không gặp được Lăng Thành mà lại bị một đám người lôi kéo đến KTV.

    Sau đó cô ấy vừa nhìn thấy Lăng Thành, chưa kịp gọi thì đã bị một đội quân tới áp giải đi.

    Và bây giờ cô ấy đang bị mắc kẹt trong cung điện này một mình. Vương Quảng Bình tuy đối xử rất tốt với cô nhưng dù sao cũng không thể vui vẻ được.

    Lúc này Trần Huyền nhìn lên bầu trời đầy sao trên đầu, phát hiện bầu trời đầy sao ở đây so với trái đất đẹp hơn rất nhiều. Chỉ là cảnh đẹp có ích gì nếu người cô ấy yêu không ở bên cạnh?

    "Thưa cô Dung, tôi đến để gặp cô."

    Lúc này, ngoài sân vang lên một tràng cười sảng khoái. Ngay sau đó cô ấy thấy Vương Quảng Bình bước vào, trên mặt anh ta không giấu nổi sự vui mừng.

    Khi đến nơi, Vương Quảng Bình nhìn Trần Huyền cười, quan tâm nói: "Buổi tối ở đây lạnh lắm đó, sao cô không mặc thêm quần áo?"

    Khi giọng nói vừa dứt, Vương Quang Bình cởi áo khoác rồi khoác lên vai Trần Huyền một cách rất ân cần.

    Ánh mắt của Vương Quảng Bình cũng đầy vẻ dịu dàng, trong lòng anh ta, Trần Huyền giống như tiên nữ trên trời, những công chúa yêu kiều cũng không đủ để so sánh với cô ấy.

    Thành thật mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Huyền, anh ta đã bị mê hoặc rồi.

    Vào thời điểm đó khi Hoàng thượng ban thưởng Trần Huyền cho anh ta, Vương Quảng Bình gần như vô cùng cuồng loạn.

    Không chỉ bởi vẻ đẹp của Trần Huyền mà còn bởi vì khí chất độc nhất vô nhị của cô ấy, không một cung nữ nào có thể sánh kịp.

    Cho dù Trần Huyền có thai thì cũng không thể ngăn cản sự ngưỡng mộ của Vương Quảng Bình dành cho cô ấy!

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT