Lọc Truyện

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Gia Linh và Dịch Hiểu Thiên ôm chặt lấy nhau, vô cùng tình cảm.

Trời đã sang đông, gió thổi qua khiến ai cũng nổi da gà.

Gia Linh sợ hãi không thể giải thích được: “Hiểu Thiên, đi thôi. Ở đây trống trải, không có một người, em hơi sợ. Chúng ta đừng đến đây vào buổi hẹn hò tiếp theo nữa. Ở đây rất lạnh."

Dịch Hiểu Thiên cười nói: “Đừng sợ, đây là nơi hoàng đế đại lục Tận Thế làm lễ tế trời. Thường ngày không có ai tới, tất nhiên là trống không."

Khi nói lời này, ánh mắt Dịch Hiểu Thiên rơi vào trên tế đàn cách đó không xa.

Bàn thờ làm bằng ngọc trắng tinh, trên có trang trí bằng vàng ròng, tràn đầy khí thế.

Giữa bàn thờ có một hạt ngọc to bằng quả trứng. Toàn thân hạt này có màu xanh lục và tỏa ra ánh sáng quyến rũ, làm bừng sáng khu vực xung quanh.

"Đây là loại hạt ngọc gì vậy?" Dịch Hiểu Thiên không khỏi tò mò mà đi tới.

Khi đến nơi, Dịch Hiểu Thiên cầm hạt ngọc lên xem kỹ, ngạc nhiên phát hiện hạt ngọc rất đẹp, trên đó có khắc hình rồng, bên trong hạt có ẩn chứa linh khí.

Dịch Hiểu Thiên cảm thấy rõ ràng linh khí này có ích lợi rất lớn đối với tu luyện.

Nếu đeo hạt châu này bên người, tốc độ tu luyện sẽ tăng gấp đôi.

Ha ha ha...

Không hổ là nơi hoàng đế cúng bái, còn có chuyện tốt như vậy.

Dịch Hiểu Thiên nhất thời không nghĩ nhiều, trực tiếp bỏ hạt châu vào trong túi, sau đó đi tới, nắm lấy tay Âu Dương Gia Linh: “Gia Linh, chúng ta thật may mắn. Khi đến loại nơi ma quái này mà cũng phát hiện được vật quý. Hạt châu là dành tặng cho em.”

“Vâng.” Gia Linh gật đầu, vô cùng vui vẻ.

Lúc này, chỉ có một tiếng hét vang lên, truyền đến từ cách đó không xa.

"To gan. Ngươi là ai mà dám xâm phạm vào Thiên Địa đàn. Kẻ xâm phạm sẽ phải chết." Lần theo tiếng động, nhìn thấy một nhóm thị vệ lao tới.

Dịch Hiểu Thiên sửng sốt, chạy cũng muộn rồi. Khi đó, anh ta nhanh chóng triệu hồi ra một thanh trường kiếm, một tay giữ lấy Gia Linh, trực tiếp giết chết cấm vệ quân, mở một đường máu, trốn khỏi Thiên Địa đàn.

...

Ở phía bên kia, dưới cùng của miệng núi lửa.

Lăng Thành và Bạch Liên Lãnh Hỏa đã giằng co suốt năm ngày năm đêm.

Trong năm ngày năm đêm này, Lăng Thành không dám lơ ​​là một chút nào, giữ nguyên nội lực thuần dương của mình ở trạng thái mạnh nhất.

Thúy Hà và Tô Thanh Yên cũng đang canh gác bên cạnh.

Cuối cùng, vào rạng sáng ngày thứ sáu, Lăng Thành đột nhiên gầm lên, nội lực thuần dương của anh cuối cùng cũng đã áp chế được Bạch Liên Lãnh Hỏa.

"A."

Lăng Thành nhìn lên trời gào thét, trong năm ngày này, toàn thân anh bị thiêu đốt, đau đớn vô cùng.

Nhưng cuối cùng, Bạch Liên Lãnh Hỏa cũng đã bại trận, hoàn toàn bị Lăng Thành khuất phục.

Lúc này, Lăng Thành mở mắt ra, hai luồng sáng rực rỡ bật ra. Chỉ thấy trong mắt anh dường như có hai ngọn lửa đang bùng cháy.

Ầm.

Cùng lúc đó, một luồng khí cực kỳ đáng sợ phun ra từ cơ thể Lăng Thành, cuốn lấy toàn bộ đáy núi lửa.

Võ Thánh cấp năm.

Sau khi có được Bạch Liên Lãnh Hỏa, Lăng Thành đã đạt tới Võ Thánh cấp năm trong nháy mắt.

Ha ha ha...

Không ngờ sau khi dung hợp lại với Bạch Liên Lãnh Hỏa, Lăng Thành có thể có lợi ích lớn như vậy.

Năm ngày năm đêm miệt mài của anh đã không vô ích. Giờ phút này, Lăng Thành vui mừng khôn tả.

"Oa... cậu chủ đã thành công..."

Lúc này, Thúy Hà không thể che giấu được sự kích động trong lòng. Cô lao tới, ôm chầm lấy Lăng Thành, vừa vui mừng vừa ngưỡng mộ: “Cậu chủ, cậu thật tuyệt."

Tô Thanh Yên cũng đang run lên vì hưng phấn, nhìn theo ánh mắt của Lăng Thành, tràn đầy kinh ngạc.

Anh đã làm được, anh đã làm được, anh thực sự đã áp chế được dị hỏa, chiếm được Bạch Liên Lãnh Hỏa.

Quả nhiên, Tô Thanh Yên không có nhìn nhầm người, người đàn ông này thật đúng là toàn năng.

Nghĩ đến đây, Tô Thanh Yên bước tới, khẽ cười với Lăng Thành: “Lăng Thành, anh... anh thật sự rất tuyệt vời..."

Lăng Thành bật cười, ôm chặt hai cô gái vào lòng, thật lâu sau mới thở dài, nói: “Cho dù tôi có được Bạch Liên Lãnh Hỏa thì có ích gì? Rốt cuộc chúng ta vẫn bị mắc kẹt ở đây."

Quả thực, với thực lực hiện tại của Lăng Thành cũng không thể dùng Thiên Cang Kiếm Pháp lao ra khỏi miệng núi lửa. Ít nhất cho đến khi đạt tới cảnh giới Võ hoàng mới có thể xông ra ngoài.

Nếu Lăng Thành có mang theo tiên đan thì tốt. Chỉ cần có một viên tiên đan là có thể thành Võ Hoàng bậc một.

Nghĩ đến đó, Lăng Thành thở dài, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện tập. Anh chỉ mong được đột phá thành cảnh giới Võ hoàng càng sớm càng tốt.

Nếu không có tiên đan, từ Võ thánh cấp năm đến Võ hoàng cấp một thật sự rất khó đột phá. Ít nhất là một vài năm, lâu thì vài chục năm, hoặc thậm chí cả đời.

Muốn mau chóng rời khỏi đây, Lăng Thành chỉ có thể chậm rãi chờ đợi, hi vọng thực lực của anh mau chóng cải thiện.

Mấy ngày sau, Lăng Thành dốc sức luyện tập. Dù sao cũng không có gì để làm dưới ngọn núi lửa này.

Chiều hôm đó, Lăng Thành mệt mỏi vì tập luyện nên nhờ Thúy Hà xoa vai, để Tô Thanh Yên bóp chân cho anh.

Thúy Hà tự nhiên bằng lòng đặt bàn tay của mình lên vai Lăng Thành mà xoa bóp.

Tô Thanh Yên cười nói: “Lăng Thành, mặc dù chúng ta đang bị mắc kẹt dưới ngọn núi lửa này, nhưng anh vẫn có tôi và Thúy Hà chăm sóc. Nếu những người đàn ông khác mà rơi vào cảnh này, có khi còn ước gì bị mắc kẹt ở đây."

“Nhẹ chút, nhẹ chút.” Lăng Thành nhún vai, thở dài một hơi.

Nếu không có gì phải lo lắng, Lăng Thành cũng sẵn sàng bị mắc kẹt ở đây. Nhưng anh còn nhiều chuyện phải làm. Không biết chuyện gì đã xảy ra với Diệu Vân và phu nhân rồi…

Nghĩ đến những điều này, Lăng Thành cảm thấy đau đầu. Anh thở dài, nhắm mắt lại và tận hưởng sự xoa bóp của hai người phụ nữ.

Tô Thanh Yên và Thúy Hà cũng nhận thấy rằng Lăng Thành đang khó chịu, vì vậy họ ngừng nói chuyện.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng Thúy Hà hắng giọng, vừa vỗ vai cho Lăng Thành vừa khẽ ngâm nga.

“Giấc mộng này sao quá chân thật, đến nỗi khi tỉnh lại khóe mắt vẫn còn ngấn lệ.

Anh có biết không, bởi vì trái tim đã tan vỡ, nên em mới thương tâm.

Cả một đời này, anh chính là người trong lòng em…”

Với giọng hát tuyệt vời, tâm trạng của Lăng Thành đột nhiên tốt lên. Thúy Hà đã từng hát bài hát này trước đây, Lăng Thành nghe hoài cũng không thấy chán.

Trái tim Tô Thanh Yên xúc động khi cô nghe những lời hát này, cô không thể không thốt lên: “Thật là một giai điệu và ca từ thật đẹp. Không ngờ Thúy Hà lại hát hay như vậy."

Thúy Hà có chút xấu hổ, khiêm tốn nói: “Chị Thanh Yên, đừng khen em. Mà này, chị Thanh Yên, chị không biết sao, cậu chủ cũng có thể hát. Không chỉ có thể hát, mà còn có thể viết bài hát nữa đó.”

Ngay cả Từ Ngọc, thương hiệu hàng đầu của giới nhà giàu cũng cầu xin cậu chủ viết một bài hát cho. Cậu chủ đã dạy cô một bài hát ngọt ngào, cô đã hát nó tại hội nghị bài hát mới. Bài hát đó đã làm mọi người kinh ngạc.

Thúy Hà nắm cánh tay Lăng Thành lắc nhẹ: “Cậu chủ, cậu cũng hát một bài đi."

Khi nói điều này, đôi mắt của Thúy Hà đầy vẻ mong đợi.

Lăng Thành cũng biết hát sao?

Tô Thanh Yên sửng sốt, đôi mắt như nước mùa thu cũng nhìn kỹ Lăng Thành.

Lăng Thành mỉm cười, âu yếm nhìn cô rồi gật đầu: “Được, vậy anh hát một bài."

Nói xong, Lăng Thành suy nghĩ một hồi, sau đó hắng giọng, nhẹ giọng hát.

“Trong đoàn người đông đúc, chỉ tại anh nhìn em

Làm cho anh từ đó, không thể quên được em

Anh vẫn hằng mơ tưởng, có ngày được gặp lại

Bắt đầu từ ngày đó, cô đơn nhớ nhung em

Lúc anh nhớ em, em ở góc trời nào

Lúc anh nhớ em, em ở ngay trước mắt anh

Lúc anh nhớ em, em ở trong tâm trí anh

Lúc anh nhớ em, em ở trong trái tim anh…”

Lăng Thành ngâm nga trong lòng, trong đầu không khỏi nhớ tới Giai Kỳ.

Giai Kỳ cũng thích hát, anh nhớ cô đã hát bài này khi xem buổi phát sóng trực tiếp của Giai Kỳ.

Anh không biết bây giờ Giai Kỳ đang ở đâu, có tốt hay không? Cô ấy đã... kết hôn với người khác hay chưa...

Mắt Lăng Thành bất giác đỏ hoe.

Bên kia, Tô Thanh Yên và Thúy Hà cũng lắng nghe một cách mê hoặc.

Đặc biệt là Tô Thanh Yên, nghe xong bài hát của Lăng Thành, trái tim cô như tan chảy. Cô càng ngưỡng mộ anh hơn. Người đàn ông này có thể luyện đan, có thể làm thơ, xem phong thủy, ca hát... Còn có gì anh ấy không biết không?

"Cậu chủ, bài hát này hay quá."

Những ngôi sao nhỏ lóe lên trong mắt Thúy Hà, cô cầu xin Lăng Thành: “Sau này có thời gian, cậu có thể dạy em hát bài này được không?"

"Được..." Lăng Thành cười, gật đầu.

Lúc này Tô Thanh Yên mới tỉnh táo lại, vòng tay qua vai Lăng Thành, khẽ thì thào: “Mà này, Lăng Thành, anh đã hợp nhất lửa lạnh của Bạch Liên Lãnh Hỏa rồi, mau thả lửa lạnh ra đi cho chúng tôi xem.”

Khi vừa dứt lời, Thúy Hà cũng rất mong đợi, không thể che giấu sự kích động trong lòng.

Phải nói rằng, ngọn lửa Bạch Liên Lãnh Hỏa mà cậu chủ dung hợp chính là dị hỏa mạnh nhất thế giới.

“Haha, được, được.” Lăng Thành cười nhẹ. Nội lực chuyển động, vung tay lên một cái.

Ầm.

Không khí chung quanh rung động kịch liệt. Chỉ thấy một tia sáng trắng nhanh chóng ngưng tụ. Ngay sau đó, một ngọn lửa màu trắng nhào lộn trong tay Lăng Thành.

Đó là Bạch Liên Lãnh Hỏa.

Sau khi dung hợp kỹ lưỡng, Lăng Thành có thể dễ dàng triệu hồi Bạch Liên Lãnh Hỏa ra ngoài.

Oa...

Đẹp quá.

Chỉ thấy ngọn lửa Bạch Liên Lãnh Hỏa này không ngừng phát ra. Phía trên ngọn lửa có một đóa hoa sen màu trắng.

“Chúng ta đi chơi đi.” Lúc này, Lăng Thành giơ tay vẫy vẫy, mỉm cười với Bạch Liên Lãnh Hỏa, nhẹ giọng nói.

Khi Lăng Thành nói xong, Bạch Liên Lãnh Hỏa dường như đã hiểu điều đó. Nó giống như một con yêu tinh nhỏ, chạy đến nham thạch gần đó, chuyển động lên xuống, như một đứa trẻ đang chơi đùa.

Bạch Liên Lãnh Hỏa này đã có linh căn từ lâu, có thể hiểu được lời của Lăng Thành.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Thanh Yên và Thúy Hà đều vô cùng phấn khích.

Lúc này, Lăng Thành cười vui vẻ nhìn Bạch Liên Lãnh Hỏa. Anh muốn để nó chơi một lúc, sau đó triệu hồi lại nó vào trong cơ thể. Thế nhưng, dần dần, Lăng Thành nhìn thấy Bạch Liên Lãnh Hỏa chuyển động, trong lòng chợt lóe lên một tia sáng, như có cảm ngộ.

Lăng Thành càng nhìn càng mê. Trái tim cũng rung động mạnh mẽ.

Hình dáng của Bạch Liên Lãnh Hỏa chuyển động, có khi như hổ xuống núi, có khi như rồng bay vút lên trời.

Đầu óc Lăng Thành ong ong, như thể ngu ngốc, chậm rãi đứng dậy, tay chân không ngừng lắc lư.

“Cậu chủ, cậu làm sao vậy?” Thúy Hà không khỏi hỏi.

Nhưng lúc này Lăng Thành hoàn toàn không nghe thấy Thúy Hà nói chuyện. Anh chỉ đứng đó, liên tục làm đủ loại động tác kỳ lạ. Đôi khi như đứng tấn, đôi khi như đang nắm tay thành quyền.

“Cậu chủ, cậu chủ?” Thúy Hà hỏi mấy câu, nhưng Lăng Thành hoàn toàn không đáp lại cô.

Lúc này, Thúy Hà đột nhiên lo lắng nắm lấy tay Tô Thanh Yên: “Chị Thanh Yển, cậu chủ có chuyện gì vậy? Sao cậu chủ không nghe thấy em nói."

"Anh... anh ấy..." Thân thể Tô Thanh Yên run lên. Cô nhìn kỹ Lăng Thành, thân thể thanh tú run lên: “Lăng Thành, anh ấy... vừa rồi anh ấy nhìn Bạch Liên Lãnh Hỏa chuyển động, hình như anh ấy đã lĩnh ngộ được điều gì đó. Nếu chị đoán đúng, thì anh ấy đang... sáng tạo công pháp."

"Cái gì? Cậu chủ đang sáng tạo công pháp sao?" Thúy Hà cắn môi, hai chân mềm nhũn.

Thế gian này có hàng chục nghìn loại công pháo. Nhưng người có thể sáng tạo ra công pháp chắc chắn là cường giả.

Trong thời kỳ Tam Quốc, chiến thần Triệu Vân, lần đầu tiên tạo ra Vô Cực Tạo Hóa chưởng.

Người sáng lập Võ Đang đã tạo ra Thái Cực Quyền và Thái Cực Kiếm. Làm cho Võ Đang phát triển mạnh mẽ trong Khương Hổ, thành sao Bắc Đẩu trong võ lâm.

Những tiền bối này đều là thiên tài. Cả hai đều là sức mạnh vô song.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT