Lọc Truyện

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đúng vậy, Âu Dương Gia Linh và Dịch Hiểu Thiên sẽ kết hôn vào ngày mai.

Gia đình Âu Dương đã gửi lời mời đám cưới. Ngày mai, các cao thủ Khương Hổ và đại gia kinh doanh hàng đầu thế giới sẽ đến ăn mừng.

Một năm trước, nhiều môn phái khác nhau của đại lục Địa nguyên đã đến đại lục Tận Thế để tìm hiểu về tin tức của thần khí, nhưng cuối cùng đã trở về tay không.

Sau khi trở về đại lục Địa Nguyên, theo yêu cầu của Dịch Hiểu Thiên, Ngô Nhiệm, chủ tịch hiệp hội luyện đan Giang Nam, đã đích thân đến gia đình Âu Dương để cầu hôn thay người học trò của mình.

Mới một tháng trước, Gia tộc Âu Dương cuối cùng cũng đồng ý sự kiện vui vẻ này.

Lúc này, ở sảnh trước.

Âu Dương Chấn Nam ngồi ở nơi đó, vẻ mặt lạnh lùng, không có chút vui mừng, hoàn toàn trái ngược với bầu không khí rạng rỡ bên ngoài.

Giang Hạ Yến đứng một bên, khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ phức tạp và bất lực.

"Chấn Nam, ngày mai là ngày cưới của con gái chúng ta. Anh đừng có như vậy nữa, được không?" Giang Hạ Yến nhẹ giọng an ủi Âu Dương Chấn Nam: “Nói sao đi nữa, Gia Linh cũng là con gái của anh. Anh đừng có chấp nhặt chuyện trước đây nữa, có được không? Xem như em cầu xin anh.”

Khi nói lời này, trong mắt Giang Hạ Yến hiện lên vẻ bất lực.

Một năm.

Nguyên một năm. Sau khi trở về từ Đại lục Tận Thế, người chồng của bà ta vô cùng thờ ơ với cô con gái lớn, chẳng nói chẳng rằng.

Ngay cả cái đám cưới này, dù là người làm bố, Âu Dương Chấn Nam cũng không quan tâm gì.

Giang Hạ Yến biết chồng bà ta đã vì chuyện của Lăng Thành mà oán hận con gái lớn.

Tuy nhiên, chuyện này đã được một năm rồi, dù bất bình lớn đến đâu cũng nên qua đi...

Nghe lời thuyết phục của vợ, Âu Dương Chấn Nam thở ra một hơi dài: “Tôi không có đứa con gái nào như nó. Tôi không để nó lấy mạng đền mạng cho Lăng Thành đã là nhân nhượng lắm rồi."

"Anh..." Giang Hạ Yến tức giận giậm chân. Tính tình của chồng của bà ta sao có thể cứng đầu đến như vậy? Dù sao Lăng Thành cũng là người ngoài, nó cũng đã chết rồi, tại sao lại không tha thứ cho con gái ruột của chính mình?

"Ông chủ, không tốt rồi."

Đúng lúc này, một người hầu gái hoảng sợ chạy tới, nói với Âu Dương Chấn Nam: “Ông chủ, bà chủ, không tốt, không tốt rồi..." Cô hầu gái thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.

“Có chuyện gì mà hoảng sợ như vậy?” Giang Hạ Yến cau mày, không khỏi trách cứ: “Có chuyện gì thì từ từ nói, làm gì mà vội vàng như vậy?

Ngày mai là đám cưới con gái lớn của bà ta, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận kẻo hỏng mất ngày tốt. Kích động như vậy còn ra thể thống gì nữa.

Người hầu gái lo lắng khóc, mồ hôi nhễ nhại, ngồi bệt xuống: “Ông chủ, bà chủ,  đại hoàng tử của đại lục Tận thế dẫn đầu đang dẫn theo mấy chục nghìn ngự lâm quân, sắp tới nhà chúng ta."

Cái gì?

Sắc mặt Âu Dương Chấn Nam thay đổi trầm trọng. Ông ta đột ngột đứng lên: “Cô nói cái gì? Mấy chục nghìn đại quân của đại lục Tận thế đang tới gia tộc Âu Dương của chúng ta sao?"

Khi nói lời này, Âu Dương Chấn Nam nhíu mày, trong lòng tràn đầy nghi hoặc và chấn động.

Gần đây, có tin đồn được lan truyền rằng đội quân Đại lục Tận Thế sẽ trở lại và tấn công vùng đất này.

Nhưng nếu chúng đến, mục tiêu chính của chúng là tấn công thành phố Đại Phong mới đúng. Làm sao bọn chúng có thể bỏ qua thành phố Đại Phong và đến thẳng gia đình Âu Dương sao chứ?

Người hầu gái mồ hôi nhễ nhại, nói: “Lần này quân của đại lục Tận Thế cải trang thành ngư dân, xuất phát từ Đại lục Tận Thế đến thẳng đây. Vậy nên không có ai phát hiện được bọn chúng. Lúc này bọn chúng đang cách Gia tộc Âu Dương không đến mười phút đi đường. Tôi có nghe được tin tức, hình như là do cô chủ cùng cậu Hiểu Thiên có lấy đồ quan trọng gì đó của hoàng tộc đại lục Tận thế, khiến cho hoàng gia đại lục Tận thế vô cùng tức giận. Cho nên…”

"Bốp."

Âu Dương Chấn Nam chưa nghe cô hầu gái nói xong đã hung hăng vỗ xuống bàn, tức giận run rẩy: “Lại là chuyện do hai đứa súc sinh đó làm."

Nói xong, Âu Dương Chấn Nam nói với cô hầu gái: “Đi, mau gọi cô chủ lớn đến đây."

Cảm nhận được sự tức giận của Âu Dương Chấn Nam, cô hầu gái vội vàng đi ra ngoài.

Lúc này, Âu Dương Chấn Nam không khỏi tức giận nhìn Giang Hạ Yến, nóng nảy nói: “Bã đã sáng mắt ra chưa? Lại là hai đứa súc sinh đó gây ra chuyện. Đầu tiên chúng hại chết Lăng Thành, bây giờ chúng lại làm chuyện đắc tội với hoàng tộc của Đại lục Tận Thế. Tôi không hiểu, Dịch Hiểu Thiên có cái gì tốt mà bà hài lòng với nó như vậy, còn hứa sẽ chọn nó làm con rể.”

"Tôi..."

Khuôn mặt của Giang Hạ Yến đỏ bừng, khó mà phản bác được một lúc. Bà ta cười khổ, an ủi: “Được rồi, được rồi, ông đừng nóng giận. Chờ chúng ta hỏi tình hình cho rõ ràng đã. Nếu Gia Linh thật sự lấy đồ của đại lục Tận thế… chúng ta trả lại cho bọn họ là được.”

Trong khi bà ta đang nói chuyện, Gia Linh và Mỹ Anh bước vào. Hai chị em vừa nói vừa cười.

Đặc biệt là Gia Linh, ngày mai có thể kết hôn với Dịch Hiểu Thiên, cô ta vui mừng khôn tả.

Nhưng khi vừa bước vào đại sảnh, Gia Linh đã dập tắt nụ cười và rụt rè nói với Âu Dương Chấn Nam: “Bố… Bố đang tìm con ạ..."

Cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng, lúc này bố cô ta đang rất tức giận.

"Bốp."

Âu Dương Chấn Nam không nói lời thừa thãi, bước nhanh tới, không hề báo trước, tát vào mặt Âu Dương Gia Linh một cái thật mạnh.

Đã quá muộn cho Gia Linh để phản ứng. Cô ta đã bị tát ngã xuống đất, khuôn mặt thanh tú hiện rõ dấu tay năm cánh đỏ tươi.

“Đồ súc sinh, nói thật cho tao biết, mày đã lấy cái gì của hoàng gia đại lục Tận thế?” Âu Dương Chấn Nam khàn giọng hỏi con gái lớn.

Nghĩ đến việc Lăng Thành bị cô ta giết, Âu Dương Chấn Nam không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình. Bây giờ cô ta lại làm chuyện đắc tội với hoàng gia đại lục Tận thế, ông ta càng thấy giận dữ không thể tả nổi.

“Sao ông lại đánh con thế?” Giang Hạ Yến tức giận, giậm chân.

Âu Dương Gia Linh che mặt, vô cùng thống khổ, kêu lên: “Bố, bố đang nói cái gì vậy? Con có lấy gì của hoàng gia đại lục Tận thế đâu cơ chứ..." Cô ta nói, nước mắt chảy dài.

“Không có?” Âu Dương Chấn Nam hoàn toàn tức giận: “Bây giờ đại quân của đại lục Tận thế sắp đến tận cửa nhà rồi đấy.”

Cái gì?

Khi nghe thấy lời này, thân thể Âu Dương Gia Linh run lên, cô ta liền choáng váng.

Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ hạt châu từ Thiên Địa đàn sao?

Nghĩ đến đó, trong lòng Gia Linh hơi bối rối, cô ta nói nhỏ: “Trước khi rời khỏi đại lục Tận thế, con và Hiểu Thiên đã đến Thiên Địa đàn... lấy một hạt..."

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT