Lọc Truyện

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đúng lúc này, ở cửa chính điện, Quảng Bình vương mồ hôi nhễ nhại, vội vàng đi tới.

Vừa rồi khi đại lục Tây Thương tấn công, Quảng Bình vương đã nhận được tin tức, hiện tại liền đặc biệt đi cấp báo cho hoàng thượng.

Không ngờ ông ta vừa đi tới cửa liền bị thị vệ ngăn lại: “Vương gia, ngài không được vào."

Quảng Bình Vương trừng mắt, tức giận nói: “Ngươi định làm gì, ta muốn gặp bệ hạ."

Các thị vệ bây giờ càng ngày càng ngỗ ngược, dám ngăn cản cả ông ta sao?

Thị vệ vẻ mặt xấu hổ, cười khổ: “Quảng Bình vương bớt giận. Vừa rồi Hoàng thượng đã truyền khẩu dụ, dù là ai cũng không được tiến vào."

Quảng Bình vương cau mày: “Tại sao không được vào?"

“Bệ hạ đang nói chuyện.” Thị vệ không giấu giếm gì, nhanh chóng nói: “Ngoài bệ hạ còn có quốc sư và chiến thần Hoàng Dung. E rằng đang bàn chuyện quan trọng...Vậy... vương gia, xin đừng làm khó thuộc hạ...”

“Ta phải vào.” Quảng Bình vương mắng, cũng lười nói nhảm, xua tay: “Ta cũng có chuyện quan trọng, ngươi mau cút cho ta.

Thị vệ rối rít, vẫn chặn Quảng Bình vương.

Quảng Bình vương cả giận, đột nhiên rút kiếm: “Ta nói cho ngươi biết, đại lục Tây Thương đã tấn công chúng ta. Bây giờ thành Vô Song đã bị chiếm rồi. Ta muốn báo cáo bệ hạ. Nếu chậm trễ, ngươi có kham nổi không?"

Cái gì?

Thị vệ choáng váng, lúc này cũng không dám lơ ​​là, nhanh chóng tránh ra.

Quảng Bình vương hừ lạnh một tiếng, bước nhanh về phía trước, chuẩn bị mở cửa chính điện.

Kết quả là vào lúc này, trước khi Quảng Bình vương mở cửa, đã nghe thấy hoàng thượng đang chửi bới Lăng Thành trong đại sảnh.

Lúc đó, đầu óc Quảng Bình Vương như bị sét đánh, thân thể chấn động, suýt nữa ngã xuống đất.

Lăng Thành... hắn ta chưa chết?

Lăng Thành không chết, đó là một tin cực kỳ tồi tệ cho Quảng Bình vương.

Phu nhân Trần Huyền đã sống trong vương phủ của ông ta được một năm. Phu nhân cũng sắp hoàn toàn chấp nhận ông ta. 

Giờ Lăng Thành còn chưa chết, nếu phu nhân biết được tin tức này, e rằng dù núi cao đường xa đến đâu cũng sẽ tìm đến Lăng Thành. Ông ta phải làm gì bây giờ?

“Ngoài cửa là ai?” Đúng lúc này, trong đại sảnh, hoàng đế đại lục Tận thế nổi giận đùng đùng.

Cả người Quảng Bình Vương run lên, đi tới quỳ trên mặt đất: "Thần, tham kiến bệ hạ."

Hoàng đế đại lục Tận thế đang tức giận, nhìn về phía Quảng Bình vương, lạnh lùng nói: “Quảng Bình vương, ngươi thật to gan. Trẫm đã nói rồi, hôm nay trẫm sẽ không gặp mặt kẻ nào hết."

Cảm nhận được sự tức giận của bệ hạ, Quảng Bình vương hoảng sợ, vội nói: “Bệ hạ nguôi giận đi, thần có chuyện quan trọng muốn nói."

Nói xong, Quảng Bình vương lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói tiếp: “Vừa rồi thừa tướng nhận được tin quân của đại lục Tây Thương đã tấn công thành Vô Song, thành Vô Song bị thất thủ. Tình hình vô cùng nguy cấp, bệ hạ...”

Cái gì?

Đột nhiên, khi nghe thấy điều này, hoàng đế đại lục Tận thế, Hoàng Dung và quốc sư đều bị sốc.

“Đây là sự thật?” Hoàng đế đại lục Tận thế không khỏi đứng lên, nhìn chằm chằm vào Quảng Bình vương, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.

Quảng Bình vương nghiêm mặt: “Đúng là như vậy, vi thần không dám lừa dối bệ hạ."

Hoàng đế đại lục Tận thế hít sâu một hơi, cả người có đều ngây ngẩn.

"Hoàng thượng."

Đúng lúc này, quốc sư tiến lên một bước, kính cẩn nói: “Thần nghe nói thực lực chiến đấu của đại lục Tây Thương rất mạnh, không nên coi thường. Tâu bệ hạ, xin bệ hạ cho vi thần thống lĩnh đại quân đi chống đỡ.”

Hoàng đế suy tư vài giây rồi lạnh lùng nhìn quốc sư, nói: “Được rồi, quốc sư nghe lệnh. Trẫm hạ lệnh cho ngươi dẫn một trăm nghìn quân chiếm lại thành Vô Song, đẩy lui kẻ địch, không được sai sót.”

"Thần tuân chỉ." Quốc sư đáp lời, bước nhanh ra khỏi nội điện.

Hoàng đế đại lục Tận thế ngồi xuống, đưa tay ôm trán, nhẹ nói: “Được rồi, tất cả các người lui đi."

Đại hoàng tử yêu quý của ông ta đã chết, nhưng ông ta không thể báo thù cho con trai ngay lập tức. Đồng thời, giặc ngoại xâm xâm lược.

Thật là đau đầu.

Sau khi Quảng Bình vương rời cung, trở về vương phủ. Vừa đi, ông ta vừa đưa tay vuốt ngực, cảm thấy khó chịu vô cùng.

Quảng Bình vương biết rằng, sâu thẳm trái tim của Trần Huyền đã bị Lăng Thành chiếm giữ.

Nếu phu nhân biết Lăng Thành chưa chết, nhất định sẽ rời khỏi vương phủ.

Làm như thế nào bây giờ?

Phu nhân hiền lành, dịu dàng.

Còn có cậu con trai thông minh, đáng yêu đó.

Ông ta đã coi họ như những người thân yêu nhất của mình.

Nếu để phu nhân mang con bỏ đi thì cả đời ông ta sẽ không hạnh phúc được nữa.

Không. Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.

Nghĩ đến đó, trên mặt Quảng Bình vương thoáng chút lạnh lùng. Sau khi trở về vương phủ, Quảng Bình vương vào thư phòng, gọi người thân tín của mình là Khương Hổ đến.

Giang Hổ là người được Quảng Bình vương tín nhiệm nhất. Anh ta đã theo Quảng Bình vương hơn mười năm, vô cùng trung thành.

Trong phòng làm việc, nhìn Khương Hổ đi vào, Quảng Bình vương không phí lời thừa thãi, nghiêm nghị nói: “Khương Hổ, ngươi có biết về Lăng Thành đến từ đại lục Địa nguyên không?"

Lăng Thành?

Khương Hổ sửng sốt, nhanh chóng nói: “Thuộc hạ biết. Người này chính là nguyên nhân khiến cho đội quân Đại lục Tận Thế của chúng ta thất bại trong việc chinh phục đại lục Địa Nguyên. Nhưng... không phải tên đó đã chết rồi sao? Tại sao vương gia lại đột nhiên nhắc tới hắn làm  gì?”

Quảng Bình vương hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra một chút lạnh lùng: “Hắn chưa chết."

Cái gì?

Không chết?

Vẻ mặt của Khương Hổ đanh lại, chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy Quảng Bình vương tiếp tục nói: “Khương Hổ, ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ, tiêu diệt tên Lăng Thành này. Ta biết ngươi biết nhiều tổ chức Sát thủ, cho dù có trả giá bao nhiêu đi nữa, nhất định phải để cho tên Lăng Thành này biến mất, hiểu không? Hơn nữa, chuyện này chỉ có một mình ngươi biết, không được tiết lộ ra bên ngoài.”

Khi nói lời này, ánh mắt Quảng Bình Vương ánh lên vẻ lạnh lùng, kiên định.

Chỉ khi Lăng Thành chết, phu nhân và đứa bé mới có thể ở bên ông ta mãi mãi.

Khương Hổ vội vàng siết chặt nắm đấm: “Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ không làm vương gia thất vọng. Ở đại Lục Tận Thế của chúng ta, tổ chức sát thủ mạnh nhất chính là Linh Ẩn các. Thuộc hạ sẽ đi tìm người của Lăng Ẩn các để ám sát tên Lăng Thành kia."

"Được rồi."

Quảng Bình vương gật đầu. Tất nhiên ông ta biết Linh Ẩn Các. Đó chính là một tổ chức sát thủ đáng sợ ở đại lục Tận Thế,. Bao nhiêu cường giả đã chết trong tay Linh Ẩn Các. Linh Ẩn Các không bao giờ thất bại.

Để người của Linh Ẩn các ám sát Lăng Thành, Lăng Thành nhất định sẽ chết.

---

Ngày hôm sau, Linh Ẩn Các.

Trong sảnh chính của Linh Ẩn Các, một người phụ nữ đang ngồi uống trà ở đó.

Người phụ nữ này đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt thanh tú. Vóc người cô ta mảnh khảnh, mặc một chiếc váy xanh sẫm đầy quyến rũ.

Vẻ đẹp vô song khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể rời mắt. Tuy nhiên, có một hơi thở băng giá bao trùm khắp người cô ta.

Người phụ nữ này là phó các chủ của Linh Ẩn Các, Diệp Minh Tuyết.

Gần đây, các chủ Lý Băng Ngưng có chuyện quan trọng phải ra ngoài. Diệp Minh Tuyết phụ trách công việc của toàn bộ Linh Ẩn Các.

Trên bàn bên cạnh Diệp Minh Tuyết có một bức mật thư. Vừa rồi, Linh Ẩn Các nhận một nhiệm vụ ám sát. Người này bỏ ra năm triệu lượng vàng để giết một người. Người này tên là Lăng Thành.

"Sư phụ..."

Đúng lúc này, một tiếng bước chân vang lên, sau đó một bóng người mảnh mai bước vào.

Một cô gái tầm hai mươi tuổi, mặc váy đen, dáng người nhỏ gọn, duyên dáng. Đường nét khuôn mặt thanh tú, khóe mắt phải có nốt ruồi son, trông càng thêm quyến rũ.

Cô gái này tên là Lãnh Ngọc Yến, đại sư tỷ trẻ tuổi của Linh Ẩn Các.

Trong Linh Ẩn Các, Lãnh Ngọc Yến là sát thủ giỏi nhất thế hệ trẻ.

Sau năm năm xuất sư, đến nay đã có hơn một trăm người chết trong tay cô ta.S Cô ta được mệnh danh là “Sát thủ lạnh lùng”.

Khi đến nơi, Lãnh Ngọc Yến cung kính nói, nói với Diệp Minh Tuyết: “Sư phụ, người tìm con vội vàng như vậy là có nhiệm vụ sao?"

"Có."

Diệp Minh Tuyết mỉm cười chỉ vào bức mật thư trên bàn: “Vừa rồi có một khách hàng bỏ ra rất nhiều tiền, muốn lấy tính mạng một người. Người này tên là Lăng Thành, đến từ đại lục Địa Nguyên. Đây là bức họa của hắn." 

Nói đến đây, Diệp Minh Tuyết chỉ vào trên mặt bàn.

Trên bàn, có một bức chân dung, sống động như thật.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT