Tôn Dĩnh Thục quyên góp một khoản nhỏ cho Thánh giáo, sau khi Robben lấy được tiền, anh ta rất khách khí rời đi.
Tề Đẳng Nhàn cho rằng đây là một vụ rất có hời để Tôn phu nhân chi ra vài đồng lẻ mà Robben đã biến thành tay đấm của mình.
Nhnwg Tôn Dĩnh Thục lại cảm thấy Tề Đẳng Nhàn quá ‘lão Lục’, quả thực là âm hiểm đến tận cùng. Những lời của La Lôi mà anh phiên dịch cho quá kỳ quặc.
Nếu La Lôi biết Tề Đẳng Nhàn dịch như thế nào, có lẽ ông ta sẽ phải dùng mọi mối quan hệ của mình không bóp chết anh sẽ không bỏ qua.
"Chuyện này cô không hiểu, đây gọi là chinh phục người khác mà không cần chiến đấu! Đến cấp độ của tôi, căn bản không cần phải cùng chiến đấu với người khác." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
"..." Tôn Dĩnh Thục không khỏi nhất thời không nói nên lời, chính mình phỉ nhổ sự âm hiểm của anh, nhưng anh lại rất đắc y về điều đó.
Tề Đẳng Nhàn đương nhiên là đắc ý, anh chưa từng phải xuất thủ để đối phó với hai người La Lôi và Du Dương Tư, cháu trai của ông ta. Chẳng qua chỉ cần đứng ở giữa thêm dầu vào lửa thôi.
Du Dương Tư bị thuộc hạ của Trần Bá Hạ chém trọng thương, La Lôi bị đoàn trưởng Đoàn Kỵ Sĩ Thánh đánh tê liệt...
Tề Đẳng Nhàn quả thực là một đoá sen trắng tinh khiết, đầu ngón tay cũng không dính máu.
Quả nhiên không bao lâu, Lý Hà Đồ đã đến thẳng chỗ Tôn Dĩnh Thục tìm Tề Đẳng Nhàn gây chuyện.
"Nói cho rõ ràng, tôi không làm gì cả!" Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Lý Hà Đồ sắp há miệng chửi bới, lập tức nhắc nhở ông ta một câu trước.
“Là ai ra tay?” Lý Hà Đồ hỏi.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đoàn trưởng đoàn Kỵ Sĩ Thánh của Thánh giáo, Robben Ollav! Có muốn tôi cho ông số điện thoại của anh ta không, ông có thể tìm người giết anh ta."
Lý Hà Đồ nghe được lời này, sửng sốt, đoàn trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ Thánh sao? Làm sao anh ta có thể xung đột với La Lôi?
"Chuyện gì xảy ra? Tại sao anh ta lại xung đột với La trưởng lão?" Lý Hà Đồ hỏi.
"Robben nói đội Brazil rất mạnh, La Lôi lại nói đội tuyển bóng đá nam của Hoa Quốc là mạnh nhất thế giới, sau đó hai bên bắt đầu đánh nhau." Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu cảm nói.
Lý Hà Đồ sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt âm trầm nói: "Cậu đừng ở chỗ này nói chêm chọc cười đìa nữa, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “La trưởng lão hoài nghi tôi bán đứng hành tung của Du Dương Tư nên mới khiến hắn ta bị người ta chém trọng thương nhưng ông ta lại không có chứng cứ, lại dám chuẩn bị bức cung tra tấn tôi. Kết quả đoàn trưởng của chúng tôi đứng lúc đi tới, nhìn thấy ông ta động thủ với tôi nên cảm thấy La trưởng lão là dị giáo muốn nhằm vào Thánh giáo!”
"Ông biết đấy, tôi là Tổng giám mục khu phía Nam của Thánh Giáo. Ông ta đã đánh tôi trước mặt đoàn trưởng đoàn Kỵ Si Thánh của chúng tôi. Đây không phải là tự tìm chết thì là gì?"
"Cũng phải trách tôi, không khuyên được anh ấy dừng lại..."
"Này... Dù sao thì ông ấy cũng là một ông già. Tên Robben này ra tay hơi nặng một chút đấy!"
Tôn Dĩnh Thục ở bên cạnh lại cảm thấy bụng mình bị đau, trà nghệ của Tề Đẳng Nhàn thực sự là tốt nhất, tẩy trắng mình đến không còn một chút bẩn, nói chuyện lại dễ nghe như thế.
Tề Đẳng Nhàn thở dài nói: "Người phương Tây rốt cuộc là thô lỗ man rợ, không giống như người phương Đông chúng ta, đặc biệt là tôi, người kính già yêu trẻ, tấm gương đạo đức."
Lý Hà Đồ run run khóe miệng, chỉ vào Tề Đẳng Nhàn nói: "Chuyện này nhất định là cậu đào hố, chờ La trưởng lão nhảy vào đúng không?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ông nói cho cẩn thận! Ông có bằng chứng gì không? Tin tôi kiện ông tội phỉ báng không. Trương Tam là luật sư của tôi, ông hãy cẩn thận chút đi."
Lý Hà Đồ không cần nghĩ ngợi cũng biết rằng Tề Đẳng Nhàn chắc chắn đã bán một số thông tin cho Trần Bá Hạ, nếu không, sao Trần Bá Hạ có thể nhắm vào Du Dương Tư, người mà ông ta chưa từng gặp trước đây?
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!