Sau mối đe dọa gần đây, những cửa hàng trang sức ở Hương Sơn này không còn dám cùng với trang sức Trần thị trấn áp tập đoàn Hà thị nữa mà đồng loạt nâng giá ngọc thạch trở về giá gốc.
Tuy nhiên, điều này vẫn chưa đủ để Tập đoàn Hà thị lấy lại máu, dù sao trong tay có nhiều nguyên thạch như vậy nện ở trong tay, muốn lập tức biến hiện cũng không phải chuyện một giây là làm được.
Khi người ta đi mua ngọc thạch cũng không thể mua được hàng tấn ngọc thạch thành phẩm phải không?
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhận được tin có vẻ rất bình tĩnh, sau đó liên lạc qua điện thoại với Trần Ngư.
Trang sức Trần thị vẫn chưa nhận được bất kỳ lời đe dọa nào nhưng Trần Ngư cho biết có thể có một số biến số trong kế hoạch đánh bại hoàn toàn Tập đoàn Hà thị.
Cô cố tình để lọt, Tề Đẳng Nhàn cũng không hỏi thêm câu nào.
Anh vội vã đến biệt thự của Tôn Dĩnh Thục, phu nhân tài phiệt xinh đẹp đang định ngày mai từ biệt Hương Sơn và trở về Cao Câu Ly nên đương nhiên anh muốn đến đây.
“Tôi mua quà cho anh, tự xem đi nhé.” Tôn Dĩnh Thục mỉm cười đưa chìa khóa gara và xe cho anh.
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt một chút, không ngờ mình còn có quà, anh cảm thấy trong lòng rất thoải mái.
Sau khi mở cửa gara, nhìn thấy bên trong một chiếc xe địa hình màu đen sang trọng giống như xe bọc thép.
Tên cảnh ngục nhỏ bé chưa từng trải sự đời không khỏi kinh ngạc nói: "Mẹ kiếp, đây là loại xe gì? Xe bọc thép à?"
Tôn Dĩnh Thục bình tĩnh nói: "Kỵ sĩ XV được sản xuất tại Lá Phong quốc. Được lấy cảm hứng từ việc sử dụng xe bọc thép quân sự cho địa hình dân sự. Thời gian chế tạo trung bình của mỗi chiếc xe là 1.500 giờ, chỉ có một trăm chiếc được sản xuất trong đợt đầu tiên."
"Thân xe làm bằng thép tấm chống đạn, cửa sổ và kính chắn gió đều có khả năng chống đạn, có thể chịu được hầu hết đạn thép cứng, có thể chịu được mười lăm kg thuốc nổ TNT đánh vào..."
"Tỷ lệ thân xe là 6098*2498*2540 mm. Hummer ở trước mặt nó chỉ có thể coi là em trai thôi."
“Không phải anh nói có rất nhiều người có ác ý, muốn gây phiền phức cho anh sao? Bây giờ anh đã là tổng giám mục, là một cái cây to đón gió, đi ra ngoài tất nhiên phải chú ý an toàn, nên tôi đã đặc biệt chọn chiếc xe này cho anh."
"Nhưng đây là đồ cũ, hi vọng anh không quá để ý."
Với năng lực của Tôn Dĩnh Thục, để có được một chiếc về tay không khó nhưng sẽ mất thời gian. Vì vậy, cô ấy trực tiếp sửa chữa một chiếc đã qua sử dụng, tuy là đồ cũ nhưng vẫn mới 95%.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn chỉ còn cảm động nhưng bây giờ lại -- mẹ kiếp, chị phú bà tốt quá!
Anh mở cửa xe thì thấy trong xe cũng chất đầy quà tặng dành cho mình như bộ vest, thắt lưng, đồng hồ, giày da, cùng với các loại kim cài áo và cà vạt, những thứ này đều đủ để lấy ra để triển lãm hàng hóa.
Không gian của Kỵ sĩ XV vốn đã rộng lớn đến kinh người, lấp đầy nó là khái niệm gì?
"A... Đây là cảm giác được bao dưỡng sao?" Tề Đẳng Nhàn mặc dù không nghiên cứu nhiều về những món hàng xa xỉ này, nhưng anh không khỏi cảm thấy khiếp sợ khi nhận được nhiều quà như vậy cùng một lúc.
Trên mặt Tôn Dĩnh Thục hiện lên một nụ cười ôn hòa, đây là lần đầu tiên cô ấy tiêu tiền cho một người đàn ông, hơn nữa một lần lại tiêu nhiều như vậy.
Cô ấy thậm chí còn cảm thấy mình có đang tiêu phí một chút để trả thù không. Dù sao những năm trước đây cô ấy chưa bao giờ mua quà như vậy cho bất kỳ người đàn ông nào.
Tôn Dĩnh Thục mỉm cười nói: "Dù sao thì anh cũng là một người có thân phận, có diện mạo. Từ giờ trở đi, anh phải là một người đàn ông tinh tế hơn khi ở bên ngoài! Bảy chiếc Rolex đó là tôi tự mình lựa chọn cẩn thận, phối với bộ vest nào cũng đã viết rõ ở trên đó rồi, còn cả kim cài áo cũng cần phải chú trọng..."
Tề Đẳng Nhàn nói: “Về sau tôi không cần phấn đấu, chỉ cần ôm chặt đùi của Tôn phu nhân gặm là được rồi."
"Phi!" Tôn Dĩnh Thục đỏ bừng mặt, nũng nịu nói, cô ấy vĩnh viễn không quên được tên trộm chó này trốn trong chăn của mình còn nhân cơ hội liếm đùi cô một cái.
Tôn Dĩnh Thục để chìa khóa biệt thự vào bên trong, nói: “Biệt thự này tôi để lại cho anh, khi đến Hương Sơn tôi sẽ sống ở đây, anh không nên bán đi.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Sẽ không! Đây là nơi cô dùng để kim ốc tàng kiều, sao tôi lại bán được."
Nói xong, tay trái của anh làm động tác vểnh phong lan, làm ra vẻ nũng nịu.
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy kinh tởm, cô thích người đàn ông mạnh mẽ chứ không phải loại tô son trát phấn bốc phét.
Tề Đẳng Nhàn cũng bị chính mình làm cho ghê tởm vội vàng lắc tay. Võ công đã luyện đến bậc này mà còn giả vờ yếu đuối. Mấy kẻ địch ở dưới suối vàng chết ở trong tay anh mà biết có thể tức đến mức xác chết vùng dậy hay không.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!