Nhưng điều cô không ngờ tới là ông cụ Quý vậy mà lại thực sự không muốn đắc tội Tề Đẳng Nhàn? Thà rằng vứt bỏ mối hợp tác với thương hội Hoa Minh?
Phải biết rằng, nếu nhà họ Quý hợp tác với thương hội Hoa Minh, vậy thì không chỉ đơn giản như ôm đất, xây nhà, mà còn đồng nghĩa với việc họ có thể lấy được tấm vé tiến vào thị trường khu vực Nam Dương.
Ông cụ Quý, vậy mà lại có thể dứt khoát vứt đi lợi ích khổng lồ như vậy!
Rõ ràng, những gì ông cụ Quý nói nằm ngoài những gì Bùi Bất Khí dự liệu, khuôn mặt đầy đắc ý của hắn ta cứng đờ trong nháy mắt.
"Ông cụ Quý, ngài... nói cái gì cơ?!" Bùi Bất Khí ngạc nhiên nói, trên mặt hiện đầy vẻ hoài nghi.
Ngược lại, Tề Đẳng Nhàn lại đầy vẻ thất vọng, thậm chí có chút đau lòng.
Mọi người đều bối rối, tại sao ông cụ Quý đứng về phía bên này của tổng giám mục Tề hắn, hắn lại không hề hài lòng chút nào?
Dương Quan Quan ở bên cạnh nhìn mà không nhịn được muốn bật cười, tên chó má này, quá nửa là lại muốn bứt lông dê đấy phải không? Thật sự xem nhà họ Quý như con dê béo rồi đấy à?
Nghĩ đến đây, Dương Quan Quan bước ra, đá một cái vào lưng Bùi Bất Khí, đá mạnh đến mức hắn ta ngã sõng soài, cằm đập xuống đất vỡ ra, chảy máu đầm đìa.
"Trò hài chó cậy thế chủ, lại còn muốn chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và Tề Đẳng Nhàn à!" Dương Quan Quan cười lạnh nói.
Trong bụng cô đương nhiên đang tức giận, cô biết chắc chắn là tên Bùi Bất Khí đạo đức giả này đứng sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, hôm nay thấy người, đương nhiên là phải trả thù!
Bùi Bất Khí đau đớn kêu lên, tức giận nói: "Ông cụ Quý, ngài định cứ đứng nhìn tôi bị người ngoài bắt nạt sao?"
"Người ngoài? Nghĩ lại thì, anh hẳn mới là người ngoài chứ! Một tên thiếu gia ăn chơi ở Nam Dương, ở trước mặt ta giả bộ cái gì chứ? Mối làm ăn với thương hội Hoa Minh, không làm nữa cũng được vậy!” Ông cụ Quý lạnh nhạt nói.
"Anh bạn trẻ, lo mà về nhà càng sớm càng tốt đi, phải đợi đến khi bị đuổi ra đường mới nhận ra sai lầm của mình sao?"
Câu thứ hai của ông cụ Quý, cũng trực tiếp dùng phương ngữ của Hương Sơn.
Bùi Bất Khí che chiếc cằm vẫn đang chảy máu của mình, tức giận đến mức cả người run rẩy, hắn ta hoàn toàn không ngờ được rằng, nhà họ Quý mà hắn ta dựa vào, lại hoàn toàn không giúp gì cho hắn ta, ngay cả ông cụ Quý cũng không thèm quan tâm đến việc hợp tác với thương hội Hoa Minh! Chuyện này sao có thể như thế?
Điều càng khiến cho hắn ta cảm thấy khó chịu chính là, bản thân lại mất mặt đến như vậy trước mặt Trần Ngư.
Thân là thiếu chủ của thương hội Hoa Minh, bao nhiêu năm nay, hắn ta chưa bao giờ nhục nhã như vậy trước mặt người khác? Từ trước đến nay vẫn luôn là hắn ta ra vẻ, còn người khác bị vả mặt.
Tề Đẳng Nhàn thở dài, cảm thấy chuyện này thật không thú vị, ông cụ Quý ngài tốt xấu gì cũng nên giúp người ta một tay chứ, dù sao người ta cũng là người vùng khác! Ngài làm như vậy, sẽ khiến người khác cho rằng người dân Hương Sơn rất thô lỗ đó!
Bùi Bất Khí không nói thêm gì nữa mà quay người rời đi.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy như thế này mới có chút thú vị, chó biết cắn người đều sẽ không sủa, tên này cũng không buông lời ác độc gì, hiển nhiên là đang muốn tìm cơ hội cắn ngược lại hắn.
Kamiyama Yui không nói gì, sau khi gật đầu một cái, cô rời đi theo Bùi Bất Khí, chỉ có điều, ngay trong mắt lại có sự lạnh lùng và oán giận.
"Giáo chủ Tề, xin lỗi nhé, vừa rồi bên trong có chút việc làm chậm trễ, cho nên mới ra ngoài muộn!" Ông cụ Quý khách khí cười nói với Tề Đẳng Nhàn.
"Ông cụ Quý nói chuyện khách sáo quá rồi, hôm nay ông là người được chúc thọ đấy!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, trên mặt có chút tiếc nuối.
Ông cụ Quý là người dàn dạn kinh nghiệm, đương nhiên có thể nhìn rõ toàn bộ biểu cảm của hắn, khóe miệng nhất thời nhếch lên, cậu con mẹ nó cũng biết ông đây là người được chúc thọ, nhưng mà hết lần này đến lần khác lại muốn gây chuyện vào lúc này!
Trên thực tế, ông cụ Quý vẫn cảm thấy hơi đau lòng khi phải từ bỏ hợp tác với thương hội Hoa Minh, nhưng cảm giác đau lòng vẫn tốt hơn nhiều so với nỗi đau thể xác trực tiếp.
Tề Đẳng Nhàn khi dùng dao thực sự rất tàn nhẫn, thực sự không quan tâm đến giới hạn cuối cùng, hơn nữa tên này còn có thể mời được Giáo hoàng cho nhà họ Lôi, có thể thấy hắn có địa vị ở trong thánh giáo.
Nếu như nhà họ Quý thực sự chọc giận hắn, liệu sau này họ còn thể tiếp tục những mối làm ăn kia ở chấu u hay không?
Nếu như ngày mai tên này lại ngang nhiên tới cửa, bắt Quý Khải đi, vậy thì phải làm sao?
"Dẫu sao thì ông đây cũng chính là không mắc câu!" Ông cụ Quý nghĩ thầm, rồi cười lạnh hai tiếng.
Quý Khải không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Tề Đẳng Nhàn người này có lòng tham không đáy, lại nhân cơ hội gây khó dễ cho nhà họ Quý.
Ông cụ Quý nói với Diệp sư phụ: "Diệp sư phụ, anh ứng đối rất khá, xin hãy tiếp tục cố gắng."
Diệp sư phụ sửng sốt, tiếp tục cố gắng là có ý gì? Anh ta khôi phục tinh thần lại, liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, ý của câu nói này, rõ ràng cho thấy sau này họ Tề vẫn sẽ còn tìm cơ hội để đâm chọc nhà họ Quý, anh ta nhất định phải tiếp tục khắc chế!
"Mọi người không cần để ý những chuyện nhỏ nhặt này, đều vui vẻ lên đi! Hôm nay, cảm ơn các cị đã đến góp vui cho lão già này, vô cùng cảm kích." Ông cụ Quý ôm quyền, hướng về phía mọi người mà vòng vo một hồi.
Bấy giờ mọi người mới tản ra, sau đó lại cầm sâm panh tiếp tục cười nói.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi nói: "Ông cụ Quý, thương hội Hoa Minh kia là một trong những thương hội lớn nhất của người Hoa ở Nam Dương đó, nếu như ông hợp tác với bọn họ, coi như đã có thể mở ra thị trường Nam Dương rồi! Mặc dù người Nam Dương không có nhiều tiền, nhưng dù sao họ cũng có tài nguyên phong phú như vậy, tôi nghĩ đây là cơ hội rất tuyệt vời để nhà họ Quý khai chi tán diệp, càng trở nên lớn mạnh hơn nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!