Thủ ấn đầu tiên đã khỏ như vậy rồi, huống hồ là thủ ấn thứ hai.
Hơn nữa khác với lần quan sát trước, cứ cách ba ngày Diệp Viễn phải tạm dừng quan sát một lần, để phục dụng đan dược nhằm khôi phục lại nguyên lực.
Để nguyên lực cạn kiệt trong thời gian dài sẽ gây tổn hại rất lớn cho hải nguyên lực, khiến cảnh giới bị tụt giảm, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không mạo hiểm như vậy.
Thú ân thứ hai được sinh ra từ thú ấn thứ nhất, thế nhưng cách kết ấn lại không hề thuận lợi chút nào.
Thời gian hai ngày đã qua đi, thế nhưng đến cả kết ấn cơ bản nhất Diệp Viễn cũng không làm được.
Thứ Diệp Viễn quan sát được chỉ là một thủ ấn rất mơ hồ, căn bản không có cách nào kết được ấn.
Để kết được ấn cho dù chỉ thiếu một bước rất nhỏ thôi, cũng sẽ gây ra thất bại.
Còn Diệp Viễn lúc này ngay cả bước cơ bản nhất cũng không làm được!
Nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, cũng chỉ đấy nhanh tốc độ tiêu hao nguyên lực của Diệp Viễn mà thôi.
ở trong màn sương dày đặc này, Diệp Viễn chỉ có thể dùng đan dược để không ngừng khôi phục nguyên lực.
Cũng chính vì vậy mà tốc độ sử dụng đan dược của Diệp Viễn cũng tăng lên rất nhiều.
Tới ngày thứ năm, số đan dược của Diệp Viễn chỉ còn lại một nửa!
Với tốc độ này, nhiều nhất Diệp Viễn cũng chỉ có thể duy trì được trong năm ngày!
Trải qua nhiều phong ba bão táp, tâm cảnh của Diệp Viễn cũng đã trở nên khác trước rất nhiều.
Cho nên hắn dùng số đan dược này không chớp mắt, cứ như đan dược của hắn là vô hạn vậy.
Còn tinh thần của hắn lúc này đều tập trung vào quan sát quyết tự “Lâm” !
Ngày thứ năm, cuối cùng Diệp Viễn cũng đã có chút cải thiện trong kết ấn!
Trong ngày thứ năm này, Diệp Viễn tỏ ra chuyên tâm hơn rất nhiều.
Thủ ấn thứ hai quyết tự “Lâm” cũng đã rõ ràng hơn.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, thời gian còn lại, Diệp Viễn phải dồn toàn lực tạo ra thủ ấn này mới có thể đi tới bước quan trọng nhất!
Quá trình ngưng kết thủ ấn không hề đơn giản, mỗi lần kết ấn, dường như có một nguồn năng lượng vô hình đẩy hai tay của hắn ra.
Diệp Viễn không hề nao núng trước những khó khăn này, bởi lúc này hắn đã cảm nhận được rõ, tâm cảnh của bản thân đã được nâng lên.
Ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba…
Tới ngày thứ tư, Diệp Viễn cuối cùng cũng đã phá vỡ mọi rào cản, hoàn thành thủ ấn thứ hai!
Tâm cảnh của Diệp Viễn dường như bắt đầu được khơi thông, trở nên sáng tỏ thông suốt.
Ngay lúc này, Diệp Viễn cảm giác thần hồn của mình đã vượt qua điểm then chốt.
cảm giác này khiến hắn cảm thấy lâng lâng, cực kỳ vui vẻ thoải mái!
Giây phút này, Diệp Viễn cảm thấy cả thế giới đã khác trước.
Cảm giác này dường như không có từ ngữ nào có thể miêu tả được!
Nếu như bắt buộc phải dùng lời nào để miêu tả, chắn cũng chỉ có thế là “thấy núi mà không phải núi”.
(Thấy núi chẳng phải núi, thấy nước chẳng phải nước: Đây là giai đoạn sau khi ta đã trưởng thành. Kinh nghiệm trong cuộc sống hàng ngày đã làm cho cái nhìn của ta trở nên phức tạp – nào là âm mưu xảo trá, nào là khẩu thì tâm phi, nào là miệng lưỡi hai đầu… những tánh hư tật xấu của con người đã làm ta thay đổi hẳn những cái nhìn nguyên thủy. Dần dần ta không còn tin tưởng những gì mắt thấy tai nghe, và từ đó trở nên nghi ngờ, do dự, suy ngẫm và lưỡng lự trong mỗi bước đi trên đường đời!
“Hoá ra đây chính là Tâm Như Thạch Bàn sao? Tâm Như Thạch Bàn, bát phong bất động! Mặc cho được -mất, khen – chê, tốt – xấu, khổ đau – hạnh phúc xoay vần, nhưng tâm cảnh vẫn không suy chuyển vì ngoại cảnh.”
Diệp Viễn cảm thấy nhận thức của bản thân về thế giới này đã vượt xa trước đây rất nhiêu.