Tiểu tử, ta giết chết ngươi!”
Ngọc Hoan nổi giận đùng đùng xông thẳng vào bên trong căn phòng. Thế nhưng ngay lập tức bà lặng người đi khi bước vào bên trong, trên giường lúc này chỉ có một đại mỹ nhân đang nằm ở đó, chứ không phải là một tiểu hồ ly yếu ớt hấp hối.
Mỹ nhân đỏ không phải Ngọc Hĩnh thì còn là ai nữa?
Có thể hoá lại thành hình người, chứng tỏ Ngọc Hĩnh đã phôi phục được một chút nguyên khí.
“Bà định giết ai?” Diệp Viễn trợn ngược mắt, không vui vẻ nói.
Ngọc Hoan như ngừng thở, cơn giận của bà ta tan biến trong chốc lát, mà thay vào đó là sự lúng túng đến tột độ.
Bà ta còn chưa biết rõ tình hình thê’ nào đã đòi giết người, thử hỏi Diệp Viễn có thể vui vẻ được sao.
Nói thật trong tiềm thức của Ngọc Hoan, bà ta không cho rằng Diệp Viễn có bán lĩnh chữa trị được cho Ngọc Hĩnh. Cho nên vừa rồi khi nghe tiếng kêu của Ngọc Thư, theo bản năng bà ta tưởng đã xảy ra chuyện không hay.
Ai ngờ, tiếng kêu kinh ngạc của Ngọc Thư lại vì vỡ oà trong cảm giác vui mừng phấn khích.
“Này lão bà bà, bà đừng có động cái là đòi đánh đòi giết có được không? Có bản lĩnh bà đi tìm lão tổ của Hắc Phong Yêu Lang gì đó mà xả giận, chứ lôi một tiểu bối như ra ta làm trò tiêu khiếu thì có ích gì chứ?” Diệp Viễn thu lại cây kim trong tay, tức giận nói.
Bộ kim châm này là hắn lấy ở chỗ Nhậm Tinh Thuần, tuy dùng không thuận tay, nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Hắn dùng tới “Thất Thập Nhị Lộ Đại Tuần Hoàn Châm Pháp” do hắn tự nghiên cứu ra để điều trị cho Ngọc Hĩnh.
Thực lực hiện giờ của hắn đã khác trước rất nhiều, cho nên đã có thể thi triển bộ châm pháp này tới mức thần sầu.
Bị Diệp Viễn nói như vậy, Ngọc Hoan không biết phản bác lại ra sao.
Bởi bà ta nào dám tìm tới lão tổ của Hắc Phong Yêu Lang để thị uy chứ? Vì làm thế chẳng khác nào tự tìm tới chồ chết?
“Ngươi… ngươi đã chữa khỏi được cho Hĩnh Nhi?” Ngọc Hoan vẫn lo lắng cho sự an nguy của Ngọc Hĩnh, nên cũng đành ngoan cố hỏi tiếp.
“Chữa khỏi? Nào có đơn giản như vậy? Không phải ta nói ngươi chứ thầy mo trong tộc các ngươi đều là những người vớ va vớ vẩn gì đâu. Thiếu chủ của các người đã bị thương thành ra thế này, lại còn dùng Nghê Thường Quả để cứu mạng nàng ta, đây khác nào cho uống rượu độc giải khát? Các người có hiếu thế nào gọi là hư bất thụ bổ không hả, mặc dù làm thế có thể bổ sung nhiều dưỡng chất cho nàng ta, nhưng trong trường hợp của thiếu chủ các người làm vậy chẳng khác nào cho nàng ta uống thuốc độc! Thật là hồ đồ!” Diệp Viễn
mắng té tát.
Vừa rồi khi khám cho Ngọc Hĩnh, hắn mới phát hiện ra đám người này vì muốn cứu nàng ta, nên dùng đủ mọi cách, kể cả cách đó có không phù hợp.
Vốn dĩ Ngọc Hinh vẫn có thể kéo dài thêm được một thời gian nữa, thế nhưng thứ đại bổ Nghê Thường Quả này suýt chút đã lấy luôn mạng của nàng ta.
Lúc này Ngọc Hoan rất quan tâm tới vết thương của Ngọc Hĩnh, cho nên mới không dám lớn tiếng với Diệp Viễn, chỉ đành hạ giọng hỏi: “Hĩnh Nhi nó…”
Diệp Viễn liếc nhìn Ngọc Hoan, lãnh đạm nói: “Người tạm thời không sao, nhưng muốn khôi phục lại trạng thái tốt nhất, cần phải kết hợp sử dụng đan dược! Trong mười ngày hãy lấy đủ số dược liệu theo đan phương này. Ngoài ra, chuẩn bị cho ta một nơi yên tĩnh, ta cần bế quan! Mười ngày sau, ta sẽ luyện chế đan dược.”
“Thất Thập Nhị Lộ Đại Tuần Hoàn Châm Pháp” tuy huyền diệu vô cùng, nhưng vẫn không thể nào thay thế hoàn toàn cho đan dược.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!