Kim Dương lấm la lấm lét, nhưng cũng tỏ ra nham hiểm nói: “Người nhìn thấy cũng có phần! Lưu Kim Thử chúng ta cũng muốn ba nghìn Lôi Nguyên Quả!”
Ngọc Hĩnh đang định phát tiết, Diệp Viễn lại đứng ra, lãnh đạm nói: “Người nhìn thấy cũng có phần? Các ngươi nhìn thấy sao?”
Kim Dương giật mình, nhìn về phía rừng Lôi Nguyên Quả sau lưng Diệp Viễn, song lại không thấy bóng dáng của một Lôi Nguyên Quả nào ở đó!
Hiển nhiên, số Lôi Nguyên Quả này sớm đã bị Hồ tộc thu hoạch.
“Khưa, ngươi chính là tiểu tử nhân loại được HỒ tộc thu nhận sao? Ngọc Hĩnh, Hồ tộc các người cũng thật to gan, lại dám phạm phải sai lầm lớn như vậy, thu nhận loài người!” Kim Dương lạnh lùng cười nói.
Song Ngọc Hĩnh cũng không quá lo lắng với thân phận của Diệp Viễn, nàng điềm nhiên nói: “Trên người Diệp công tử có huyết thống của Long tộc, giống như yêu tộc chúng ta. Cho nên ngươi cũng không thế nói như vậy được!”
“Bớt nói linh tinh! Nguyên lực trên người hắn thuần khiết như vậy, không phải người chẳng nhẽ là yêu tộc chắc?” CỔ Hạt khinh thường nói.
“Hừ! Đúng là Diệp công tử tu luyện nguyên lực, nhưng Long huyết trên người công tử là thật! Lẽ nào Ám Huyền không nói với các ngươi rằng suýt chút nữa hắn cũng phải quỳ gối trước Long uy của Diệp công tử sao?” Ngọc Hình tiếp tục phản bác.
Cổ Hạt và Kim Dương nghe vậy đều không khỏi giật mình, bọn họ chỉ biết hồ tộc có thu nhận một tên tiểu tử nhân loại, nhưng lại không biết huyết thống Long tộc trên người Diệp Viễn lại mạnh như vậy.
Thực lực của Ám Huyền không thua kém gì bọn chúng, nhưng lại không chịu được Long uy của Diệp Viễn, vậy huyết thống trong người tên tiểu tử này phải thuần chủng tới mức nào?
“Hừ, đừng tự huyễn hoặc bản thân nữa! Một tên nhân loại nhỏ bé như vậy, làm sao lại có huyết thống Long tộc thuần chủng trong người? Ngọc Hĩnh, ngươi thật ngây thơ quá rồi đấy! Không phải là ngươi cho rằng, chỉ dựa vào mấy câu nói này mà có thể doạ được chúng ta bỏ đi đấy chứ?” Kim Dương nói.
Hiển nhiên, Kim Dương không hề tin Diệp Viễn lại có huyết thống Long tộc thuần chủng.
Làm sao có thể có chuyện này được chứ?
Đừng nói là Diệp Viễn, mà trong cả Thần Cấm Yêu Vực này, cũng không ai có huyết thống Long tộc nào thuần chủng tới như vậy!
Diệp Viễn nhìn Kim Dương và Cố Hạt, khẽ hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ kinh thường nói: “Hai kẻ đầu óc bã đậu!”
CỔ Hạt và Kim Dương biến sắc, quắc mắt, đồng thanh nói: “Tiểu tử, ngươi muốn chết hả?”
“Các ngươi mới là người tự tìm tới chỗ chết!”
Nói rồi, Diệp Viễn thi triển toàn bộ Long uy!
Cả CỐ Hạt và Kim Dương méo mặt, lúc này bọn chúng mới biết, vừa rồi Ngọc Hĩnh không hề nói quá.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!