Loại võ kỹ huyễn ảnh này có một đặc điểm, chỉ cần tìm được bản thể thì về cơ bản một chiêu này đã không còn nhiều tác dụng.
Thế nhưng vấn đề là, đến cùng là Diệp Viễn thật sự nhìn thấu hay là hắn chỉ ăn may?
“Hẳn là… là đoán mò đi? Một chiêu này của Lang Nha, nào có dễ dàng phá giải như vậy?” Kim Dương cũng tỏ rõ vẻ chấn động.
Mặt Lang Nha trầm như nước, hắn cũng không tin Diệp Viễn có thể phá giải võ kỹ của hắn dễ dàng như vậy.
“Huyễn Ảnh Lang Nha Quyền!”
Lang Nha lại phát động chiêu võ kỹ này một lần nữa, mà thanh thế lần này càng thêm phô thiên cái địa so với trước!
Trong lúc nhất thời, đầy trời đều là huyễn ảnh của Lang Nha!
Lần này, Lang Nha ẩn giấu càng cẩn thận, tự tin tuyệt đối Diệp Viễn sẽ không tìm ra được.
Nhưng mà chuyện tiếp tục phát triển không như hắn tưởng tượng, Diệp Viễn lại chuẩn xác tìm tới hắn một lần nữa!
Hai người cân sức ngang tài lần thứ hai!
“Không phải đoán mò! Chuyện này… hắn là làm sao tìm được đến chân thân của Long Nha?” Trên mặt Cổ Hạt tràn ngập chấn động.
“Người này, làm sao có thể mạnh như vậy? May mà mới vừa rồi chúng ta không giao thủ với hắn, bằng không…”
Kim Dương nhớ tới vừa nãy bọn hắn lớn lối như vậy với Diệp Viễn, lúc này đều là sợ hãi không thôi.
Cũng còn tốt vừa nãy Diệp Viễn chỉ lấy Long uy đè ép bọn họ chứ không hề chân chính động thủ, nếu không thì hiện tại chắc chắn rằng bọn hắn vô cùng thê thảm.
Lúc này trên mặt Ngọc Thư tràn đầy hưng phấn, nàng nắm lấy tay Ngọc Lãnh, kích động nói: “Diệp Viễn ca ca thật là lợi hại! Diệp Viễn ca ca thật là lợi hại! Ngọc Lãnh tỷ tỷ, tỷ thấy không, đó chính là Lang Nha đấy, đến Lang Nha cũng đang không làm gì được Diệp Viễn ca ca!”
Tuy rằng Diệp Viễn đã mang đến cho Ngọc Lãnh nhiều chấn động, thế nhưng còn xa mới mãnh liệt như lần này.
ở trong lòng các nàng, Lang Nha gần như là sự tồn tại vô địch. Nhưng khi đối mặt Diệp Viễn, hắn lại không có cách nào!
Ngọc Lãnh tin tưởng, chỉ cần Hồ tộc bảo vệ được Lôi Nguyên Quả, các nàng nhất định sẽ quật khởi!
“Ta thấy rồi! Ta thấy rồi! Diệp công tử hắn thật sự rất mạnh! Có thể… có thể gặp phải Diệp công tử, là cơ duyên to lớn của Hồ tộc chúng ta!”
Lúc này Ngọc Lãnh cũng giũ bỏ vẻ mặt lạnh như băng, trở nên thành người hâm mộ của Diệp Viễn giống như Ngọc Thư.
“Hì hì, Ngọc Lãnh tỷ tỷ, khi đó tỷ còn nói nhất định phải giết chết Diệp Viễn ca ca đó, bây giờ lại vậy…”
“Im miệng! Ngươi nha đầu này, muốn ăn đòn phải không? Đó là ta… đó là ta…”
“Hì hì, chỉ đùa một chút thôi! Muội biết, ngọc Lãnh tỷ tỷ cũng là vì muốn tốt cho Hồ tộc mà.” Ngọc Thư cười nói.
“Khá lắm, quả nhiên có chút bản lĩnh, chẳng trách ngươi lại cuồng vọng như thế!” Lang Nha trầm giọng nói.
Diệp Viễn nhàn nhạt đáp: “Không phải ta có bản lĩnh, mà là con sói đần nhà ngươi quá ngu. Loại trò mèo ảo ảnh này chỉ để lừa gạt mấy tên gà mờ mà thôi. Không phải ngươi dựa vào cái này để lớn lối như vậy ở Thanh Sơn Vực đấy chứ?”
Diệp Viễn vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người đều có một cỗ kích động muốn thổ huyết.
Đây mà là trò mèo sao? Vậy thì cái gì mới là thực lực chân chính?
“Hừ! Coi như phá được chiêu này thì lại làm sao? Hiện tại ta sẽ đế ngươi xem một chút, ta dựa vào cái gì để lớn lối như vậy ở Thanh Sơn Vực!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!