Nếu như trên người Diệp Viễn chảy huyết mạch của những chủng tộc khác thì Lang Hồn đã sớm dùng một cái tát đập chết hắn rồi, sao phải phí nhiều lời với hắn như vậy?
“Chuyện này… là lão phu không phải. Lão phu đại diện tộc Hắc Phong Yêu Lang xin lỗi Diệp công tử!”
Lần này, vạn chúng đều ngạc nhiên!
Lúc này Diệp Viễn đã thu hồi Long uy trên người, từng tên từng tên trong đám yêu tộc kia đều ngẩng đầu lên, thế là vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Lão tổ của Hắc Phong Yêu Lang đứng ở đỉnh cao của Thanh Sơn Vực lại cúi đầu trước một thiếu niên thấp hơn hắn tới hai đại cảnh giới!
Tinh huống này, thực sự là quá mức không thể tưởng tượng nổi rồi!
Chính lúc mọi người đang vô cùng ngạc nhiên, một thân ảnh già nua phiêu nhiên hạ xuống, người tới chính là Ngọc Hoan!
“Ngọc Hĩnh và Lang Nha ở lại, những người khác tản đi cho ta! Người không đi, giết không tha!”
Ngọc Hoan phóng ra uy thế của cường giả cấp sáu, tất cả mọi người đều rùng mình kinh hãi!
Mà lúc này, Lang Hồn cũng mở miệng nói: “Cút hết cho ta!”
Hai đại cường giả cấp sáu ở đây, những người khác không dám nói thêm cái gì, không thể làm gì khác hơn là từng người tản ra.
Rất nhanh, bên ngoài cánh rừng Lôi Nguyên Quả chỉ còn dư lại năm người, hai người của Lang tộc, hai người của Hồ tộc và Diệp Viễn.
Thực ra đến tận bây giờ Diệp Viễn vẫn vô cùng buồn bực.
Hắn không nghĩ ra tại sao thái độ của Lang Hồn lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế.
Mà một màn tiếp theo để Diệp Viễn càng thấy kinh dị không thể tin nổi.
Ngọc Hoan và Lang Hồn giao lưu một cái ánh mắt, sau đó đồng thời cúi người hành lễ với Diệp Viễn.
“Lang Hồn của tộc Hắc Phong Yêu Lang, Ngọc Hoan của tộc Ngọc Diện Tiên Hồ, bái kiến Long Chủ!” Hai người cùng cúi đâu thật sâu với Diệp Viền, khiến cho Diệp Viên không hiểu ra sao.
“Chờ đã, các ngươi đang nói cái gì? Tại sao ta nghe không hiếu chút gì?
Long Chủ… Long Chủ là sao?” Diệp Viễn xua tay hỏi.
Không riêng gì Diệp Viễn, cả Ngọc Hĩnh và Lang Nha cũng đều là một mặt mờ mịt.
Bọn họ cũng nghĩ không ra tại sao lão tổ của mình lại làm thế này trước Diệp Viễn!
Phải biết, hai lão tổ đều là cường giả cấp sáu, là những nhân vật có thể nghênh ngang mà đi ở Thanh Sơn Vực.
Nhưng cường giả như vậy lại hạ bái trước một võ giả nhân loại cấp bốn!
Lang Hồn chần chờ một chút rồi nói: “Long Chủ vừa diễn sinh Nghịch Lân, e rằng còn có rất nhiều chuyện không biết. Đợi thực lực của Long Chủ cường đại lên, tự nhiên sẽ biết tất cả. Chuyện của Long tộc, không phải hạ tộc như chúng ta có thể can dự. Lúc trước Lang Hồn và Lang Nha có mạo phạm đến Long Chủ, kính xin Long Chủ tha thứ!”
Diệp Viễn càng không hiểu ra sao, quỷ thần xui khiến thế nào lại thốt ra một câu: “Nếu như ta không tha thứ thì sao?”
Lang Hồn cứ thế đánh một chưởng lên người Lang Nha, đánh hắn bay ra ngoài.
Ánh mắt của hắn lại nửa điểm cũng không có vẻ thương hại, mà cúi đầu về phía Diệp Viễn nói: “Lão phu phế bỏ mười năm tu vi của Lang Nha, kính xin Long Chủ tha thứ cho hành động của hắn lúc trước! Dù sao trên người hắn cũng mang huyết thống của Hắc Thiên Thần Lang, kính xin Long Chủ hạ thủ lưu tình!”
Chuyện vừa nãy phát sinh quá nhanh, nhanh tới mức Diệp Viễn cũng không kịp phản ứng lại.
Vừa rồi hắn chỉ tính thăm dò hỏi một câu, không ngờ Lang Hồn lại lập tức ra tay phế bỏ mười năm tu vi của Lang Nha.
Cái thân phận Long Chủ này… hình như rất tốt!
Sâu bên trong một tòa đại điện của tộc Hắc Phong Yêu Lang, mặt Lang Nha tràn đầy phẫn hận.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!