Ngay vừa rồi, toàn bộ tộc nhân của Hùng tộc đã chuẩn bị sẵn sàng liều chết.
Tử Phong đột nhiên nổi giận, bọn họ biết đã không thể kéo dài thời gian được nữa rồi.
Mà giọng nói này, rõ ràng nghe cực kỳ thô lỗ, lại phảng phất tựa tiếng trời.
Tử Phong nghe được giọng nói ấy, mặt cũng lập tức biến sắc. Chăm chú nhìn kĩ thì hắn thấy hai bóng người xuất hiện phía trước.
“Hừ, con thuồng luồng thối tha này, thật là biết cách thừa nước đục thả câu đấy!”
Hùng Chiến đi tới trước mặt Tử Phong, khí thế bức người.
Lúc này trông hắn đâu còn chút bệnh hoạn nào, tinh khí thần toàn thân đều đạt tới trạng thái tốt nhất! Ngoại trừ trông hơi gầy hơn trước đôi chút, quả thật trạng thái tốt không thể tốt hơn.
Chứng kiến tình cảnh này, Hùng Thiết không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn đang đứng bẽn người Hùng Chiến, trong mắt tràn đầy kính nể.
Vậy mà người này thực sự làm được rồi, lại còn nhanh như vậy!
Nếu chỉ trễ một khắc nữa thôi, tất cả bọn họ có thể đã mất mạng trong tay Tử Phong rồi.
Lão già Tử Phong này không phái loại hiền lành tử tế gì, chỉ cần xác nhận Hùng Chiến đã gặp chuyện thì hắn sẽ không nương tay.
Tử Phong tối sầm cả mặt, trầm giọng nói: “Hùng lão đầu, ngươi thật sự không sao? Không thể nào! Lẽ nào trong thời gian qua các ngươi vẫn luôn bày mê trận, mục đích là để dẫn ta đi ra? Các ngươi có loại đầu óc này từ khi nào?”
Hùng Chiến không riêng có giá trị vũ lực cao mà trí não hắn cũng rất linh hoạt. Không giống như những tên gấu đần to xác khác, đầu óc Hùng Chiến vẫn khá là được việc.
Những năm gần đây, nếu không phải nhờ có Hùng Chiến bày mưu tính kế, Hùng tộc đã sớm bị Tử Phong chơi chết.
Điểm này, thông qua cuộc đối thoại với Hùng Chiến, Diệp Viễn đã sớm nhìn ra manh mối.
Hùng Chiến bỗng cười to một trận, trong lòng cũng vui sướng vô cùng.
Thấy Hùng Chiến cười không ngừng, Tử Phong đen mặt lại nói: “Hùng lão đầu, ngươi cười cái gì hả?”
Hùng Chiến cười lớn nói: “Con thuồng luồng thối tha, nếu ngươi biết chân tướng mọi chuyện, nhất định sẽ hận đến nỗi muốn tát chính mình vài cái đây. Ngay lúc ngươi tới, ta còn đang bị kịch độc quấn thân, cả người suýt chút nữa thì bị hủy hoại. Nếu không phải tại ngươi quá đa nghi, tấn công sớm một chút, ta đúng thật là không làm gì được ngươi đâu, ha ha ha!”
Lúc này Hùng Chiến cười cực kỳ vui vẻ, nhưng lúc Diệp Viễn trị độc cho hắn, thì hắn lại không cười nổi lấy một cái.
Hắn vốn tưởng Diệp Viễn nói phiền phức, là tối thiểu phải cần tới nửa ngày, thậm chí cả một ngày, ai biết hắn chỉ dùng có một canh giờ ngắn ngủi.
Diệp Viễn lấy Tịnh Đàn Thánh Hỏa cấp năm của hắn để tinh lọc hỏa độc, hiệu quả tốt ngoài dự đoán.
Quá trình tiêu độc rất thuận lợi, Tịnh Đàn Thánh Hỏa đi qua nơi nào, hỏa độc nơi ấy liền bị tinh lọc trong nháy mắt.
Lúc đó Hùng Chiến liền nghĩ, nếu như không phiền toái, tốc độ thanh trừ hỏa độc của tiểu tử này sẽ nhanh đến mức nào?
Cũng may tốc độ của Diệp Viễn thực sự rất nhanh, hắn cũng chạy tới nơi này kịp lúc. Nếu chỉ chậm trễ chút nữa, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Nghe vậy, sắc mặt Tử Phong giống như con tắc kè hoa, các loại sắc màu liên tục thay đối.
Thật là đúng lúc, vừa vặn đến thời khẳc quan trọng, Hùng Chiến liền khỏi bệnh!
Thời gian khỏi lại cực kỳ chuẩn xác!
Chỉ cần hắn tới chậm chút nữa thôi, hiện trạng cũng sẽ không trở nên ức chế như thế này.
Thật là xui xẻo, chỉ thiếu chút nữa
thôi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!