Có thể nghe ra, dường như tộc Ám Ma Hổ và tộc Thiên Sơn Đại Bằng là tử địch. Mà hiện giờ người lãnh đạo của tộc Ám Ma HỔ lại không rõ sống chết nơi đâu mới khiến cho các yêu tộc dưới quyền nổi lên tâm tư khác.
Hùng tộc đều cực kỳ hàm hậu, căn bản chẳng bao giờ có ý định này. Nhưng chỉ e Tử Giao tộc tiếp giáp với bọn hắn đã sớm có ý phản bội, cho nên mới âm thầm quy phục tộc Thiên Sơn Đại Bằng.
Diệp Viễn thấy có một lão giả đi theo bên phi liễn, người này thực lực sâu không thế lường, sợ rằng còn mạnh hơn cả Hùng Chiến.
Tình thế hôm nay, sợ là không cách nào xoay chuyển.
Phi liễn rất nhanh đã tới phụ cận, trên liễn là một thanh niên mũi ưng, dáng vẻ cực kỳ ngạo mạn, phảng phất như thế mọi người trong mắt gã đều chỉ như con kiến bé nhỏ.
Người này chính là Bằng Vân thiếu chủ của tộc Thiên Sơn Đại Bằng.
Lúc này, bên cạnh phi liễn có một người trẻ tuổi đi tới phụ cận, phách lối nói với mọi người: “Bằng Vân thiếu chủ giá lâm, sao các ngươi còn chưa đến chào?”
Tử Phong không để ý thương tích trên người, vội vã vái chào một cái rồi nói: “Hạ tộc Tử Phong bái kiến Bằng Vân thiếu chủ, bái kiến Bằng Hải trưởng lão!”
Là kẻ đứng đầu một tộc mà thái độ khiêm nhượng hèn mọn.
Hùng Chiến âm trầm đứng nhìn, căn bản không có ý định chào hỏi.
Người trẻ tuổi kia thấy thế, giận dữ quát: “Một Hùng tộc ti tiện nhỏ bé, nhìn thấy Bằng Vân thiếu chủ còn không chịu lên tiếng chào!”
Tộc Thiên Sơn Đại Bằng cũng có huyết mạch thần thú thượng cổ, huyết thống thần thú cực kỳ nồng đậm, mạnh hơn nhiều so với các tộc như Tử Giao hay Hỏa Nguyên Chân Cương Hùng,…
Hùng Chiến biến sắc, hừ lạnh một tiếng nói: “Hùng Chiến ta đây chỉ biết Hổ Viêm đại nhân, không biết Bằng Vân thiếu chủ gì hết! Muốn cho lão Hùng ta đây chào hỏi, không có cửa đâu!”
Diệp Viễn nghe Hùng Chiến nói lời này, cũng khẽ gật gù.
Là yêu tộc, có thể có khí tiết như vậy, thật không dễ gặp.
Cần biết rằng, hiện tại đắc tội Bằng Vân, chính là có thế gặp phải nguy cơ diệt tộc, nhưng Hùng Chiến còn chẳng thèm nhăn mày một cái.
Người trẻ tuổi kia tức tối nói: “Cho ngươi thể diện còn không biết điều, dám vô lễ với thiếu chủ! Tộc Ám Ma Hổ đã sắp suy tàn rồi, sau này, ở Đông Minh Vực này chỉ có tộc Thiên Sơn Đại Bằng ta quyết định! Kẻ nào không biết điều, diệt hết cả tộc!”
“Nói như đánh rắm chó! Hổ Viêm đại nhân có thủ đoạn thông thiên, các ngươi dám càn quấy, sớm muộn cũng có ngày bị ngài tính sổ!” Hùng Chiến nói.
“Ha ha ha… Gã hùng ngu xuẩn này, vẫn còn giữ ảo tưởng với Hố Viêm! Ta cho ngươi biết, Hổ Viêm đã bị Thanh Linh Thụ gây thương tích từ hơn mười năm trước, hiện tại mặc dù chưa chết nhưng cũng chẳng khác gì phế nhân! Bây giờ bổn thiếu chủ cho ngươi một cơ hội, nếu còn ngoan cố không biết điều, ngày hôm nay sẽ là ngày diệt vong của tộc Hỏa Nguyên Chân Cương Hùng các ngươi!” Bằng Vân trước sau vẫn không nói gì, nay cuối cùng đã mở miệng.
Hùng Chiến biến sắc, không khỏi nhìn về phía các tộc nhân sau lưng, mặt lộ vẻ không đành lòng.
“Ha ha, như vậy đó. Ngươi thân là tộc trưởng, nếu toàn bộ tộc nhân đều chết trong tay ngươi, ngươi chính là tội nhân thiên cổ của tộc Hỏa Nguyên Chân Cương Hùng! Ngươi… chịu nổi chứ?” Bằng Vân dường như có thể thấu hiểu nhân tâm, lời nói dẫn dẳt từng chút.
Hùng Chiến bỗng quay người, Diệp Viễn thấy rất rõ ràng, mắt hắn đang chảy xuống một giọt nước mắt!
“Bọn nhỏ, các ngươi… có sợ chết không?” Hùng Chiến dõng dạc hỏi.
“Không sợ!”
“Không sợ!”
Hai chữ này, gần như trăm miệng một lời được tộc nhân Hùng tộc thốt ra không chút do dự.
Mang theo một cỗ khí thế bi tráng, xông thẳng trời xanh!
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!