Hùng Chiến nhìn thấy cảnh này, không khỏi nước mắt tuôn đầy mặt, gật đầu nói: “Tốt lắm! Hảo hài tử! Hổ Viêm đại nhân đối với Hùng tộc chúng ta có ân nặng như núi, hôm nay chúng ta liền quyết lấy cái chết báo đáp đại nhân!”
Hùng Chiến bỗng quay người, nhìn chằm chằm vào Bằng Vân, nói: “Tiểu tử, ngươi nghe thấy rồi chứ? Muốn Hùng tộc ta đầu hàng ư, Không… Làm… Được!”
Bằng Vân vốn đang ra vẻ ‘mọi thứ đều nằm trong tầm tay ta’, nghe Hùng Chiến nói vậy, sắc mặt lập tức âm trầm đến phát sợ.
Hành vi này của Hùng Chiến quả thực không khác gì quăng một cái tát thật mạnh vào mặt gã, khiến gã mất sach thể diên.
“Nếu đã thế, bổn thiếu chủ sẽ thành toàn ngươi! Bằng Hải, diệt bọn chúng cho ta!” Bằng Vân gằn từng chữ.
“Thiếu chủ Bằng Vân, Tử Phong xin có một yêu cầu hơi quá đáng!” Bằng Hải đang định ra tay, Tử Phong bỗng bước ra nói.
Bằng Vân không buồn quay nhìn hắn, lạnh lùng đáp: “Nói!”
Tử Phong đưa mắt về phía Diệp Viễn, cười lạnh: “Thiếu chủ, có thể giao tên tiểu tử kia cho ta được không? Vốn dĩ Hùng Chiến hắn đã trúng kịch độc, vốn Tử Giao tộc chúng ta có thể dễ dàng tóm được bọn chúng, ai dè tên tiểu tử này dám đối nghịch với thiếu chủ, trị khỏi cho Hùng Chiến rồi!”
Nghe Tử Phong nói vậy, Hùng Chiến lập tức biến sắc!
“Tử Phong, ngươi đừng có đứng đó nói hươu nói vượn! Diệp Viên căn bản không biết chuyện giữa hai tộc ta, hắn chỉ vì lòng tốt mới đến giúp đỡ! Nếu ngươi dám động vào một cọng lông của hắn, ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Hùng Chiến trợn trừng mắt mắng Tử Phong.
Bằng Vân nghe Tử Phong nói xong, nhìn về phía Diệp Viễn, vẻ hơi bất ngờ: “Hả? Nhân loại? Tiểu tử này chỉ có thực lực cấp bốn, lại có thể giải hết kịch độc trên người yêu thú cấp sáu, xem ra là có con đường khác người đây! ừm… Tiếc rằng hắn chỉ là một nhân loại, nếu không thì cũng có thể quy phục để ta sử dụng đấy. Nếu đã thế, giết đi!”
Tử Phong nghe nửa câu đầu, tim thót lên tận cổ, còn tưởng Bằng Vân xem trọng năng lực của Diệp Viễn.
Nghe được câu sau, hắn mới yên tâm trở lại.
Nhận được mệnh lệnh, Tử Phong tràn ngập khoái trá trong lòng, nhìn Diệp Viễn, cười gằn nói: “Tiểu tử, chẳng phải vừa rồi ngươi bảo ta tới đánh ngươi sao? Hiện tại, ta xem ngươi lấy gì để mạnh miệng đây! Hôm nay ta sẽ xé nát miệng ngươi, thử xem xem nó có thật sự cứng như vậy không!”
Hùng Chiến thấy thế thì vô cùng lo lắng trong lòng, đang định ra tay, lại cảm thấy một luồng khí cơ cực mạnh phong tỏa mình lại!
Tên Bằng Hải này, thực lực đã lên đến cấp sáu trung kỳ, lại thêm huyết mạch Bằng tộc cực kỳ nồng đậm, căn bản là Hùng Chiến không thể nào là đối thủ của hắn!
Trong lòng Hùng Chiến thật hận, nếu mình có thể đột phá lên cấp sáu trung kỳ sớm một chút thì hiện tại sẽ không đến mức bó tay chịu trói như thế này!
Hùng Chiến sớm đã có quyết tâm liều chết, nhưng khi thấy Tử Phong lại kéo cả Diệp Viễn vào chuyện này, trong lòng hối hận không thể nói thành lời.
Nếu sớm biết tình hình sẽ đến mức này, thì lúc Diệp Viễn chữa trị cho mình xong, hắn nên đưa Diệp Viễn rời đi mới phải!
“Diệp Viễn, ngươi đi mau! Lão Hùng ta nợ ngươi, kiếp sau nhất định trả lại!” Hùng Chiến cao giọng nói.
“Muốn chạy? Chạy đi đâu? Có lão phu ở đây, hẳn chạy được sao? Ha ha ha…” Tử Phong điên cuồng cười lớn.
Diệp Viễn vẫn đứng yên bất động, cũng không nói gì.
Lúc này hắn chỉ bình thản liếc nhìn thoáng qua Tử Phong một cái, nói: “Thứ huyết mạch Tử Giao đê tiện cũng xứng làm đối thủ của ta?”
Mặc dù Tử Phong đã dạn dày kinh nghiệm nhưng cũng bị thái độ khinh miệt này của Diệp Viễn chọc giận.
Huyết mạch Tử Giao của hắn chính là một chi huyết mạch của Long tộc, tuy huyết mạch không tinh thuần nhưng cũng là có cơ hội Giao hóa thành Long.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!