“Hùng Chiến thay mặt toàn tộc Hỏa Nguyên Chân Cương Hùng, cảm ơn Long chủ đại nhân!”
Hùng Chiến đi tới trước mặt Diệp Viễn, cúi đầu thật sâu.
Diệp Viễn nâng Hùng Chiến dậy, cười nói: “Hùng Chiến tộc trưởng không cần khách khí, ta không phải Long chủ đại nhân gì đâu. Vừa rồi là tình huống bất đắc dĩ, ta đành giả mạo Long chủ một chút.”
Hùng Chiến kinh ngạc nói: “Trên người ngươi mang huyết mạch Long tộc thuần chủng, lại có vảy ngược, sao có thể không phải là Long chủ đại nhân được?”
Diệp Viễn cười cười: “Phải là phải, không phải chính là không phải, ta cần gì làm bộ làm tịch với ngươi? Được rồi, chuyện ở đây đã giải quyết xong, ta cần phải lên đường đến chỗ tộc Ám Ma Hổ thôi.”
“Vậy… liệu tộc Thiên Sơn Đại Bằng có quay trở lại trả thù chúng ta không?” Hùng Chiến lo âu thấp thỏm hỏi.
Tộc Thiên Sơn Đại Bằng nổi tiếng cậy mạnh, hôm nay bị làm cho mất mặt mũi như vậy, không thể nào lại coi như không có gì xảy ra.
Đến ngày nào đó bọn họ tới báo thù thì tộc Hỏa Nguyên Chân Cương Hùng chính là đối tượng đứng mũi chịu sào.
Bằng vào thực lực hiện tại của Hùng tộc, chỉ một tên Bằng Hải thôi cũng đã không chống đỡ nổi, sao có thể là đối thủ của bọn họ được đây.
Diệp Viễn cười nói: “Đừng lo, nếu tộc Đại Bằng thật sự quan tâm đến gã Bằng Vân thiếu chủ này thì trong thời gian tới sẽ không đến đây đâu.”
Hùng Chiến nhướng mày tò mò hỏi: “Long chủ, vậy là sao?”
“Bị Nguyên Hỏa của ta gây thương tổn kinh mạch, muốn chữa khỏi đâu có dễ dàng nhanh chóng như vậy? Nếu tộc Đại Bằng không có vu sư có thực lực luyện đan cao siêu thì e rằng đến cuối cùng còn phải tới cầu xin ta.” Diệp Viễn tự tin nói.
Mức độ tổn thương kinh mạch có thể chia làm rất nhiều loại, mà tổn thương kinh mạch nào cũng có thể có rất nhiều loại. Nếu Diệp Viễn đã ra tay, sao có thể chỉ làm qua loa, để lại hậu hoạn cho bản thân mình?
Bằng Vân trở về tộc, sẽ phải chịu hành hạ lên bờ xuống ruộng một trận, tộc Đại Bằng nào còn tâm trí đâu mà đối phó với một Hùng tộc nho nhỏ?
Hùng Chiến vừa nghĩ tới thủ đoạn khống hỏa xuất thần nhập hóa của Diệp Viễn thì không khỏi rùng mình một cái.
Nguyên Hỏa này có thể chữa bệnh cho người thì cũng có thể hủy diệt người. Nếu Diệp Viễn cố ý chơi xấu một cái trong quá trình trị liệu cho hắn, hẳn lúc này hắn chỉ còn là một vốc tro tàn.
Lấy bản lĩnh của Diệp Viễn, muốn động tay động chân với kinh mạch của Bằng Vân thì thật quá dễ dàng.
Long chú qua là cao tay, Hùng Chiến bội phục! Có điều… Nếu Long chủ muốn tìm tộc Ám Ma Hổ, hay để ta cùng đi với ngươi đi. Bằng tộc có âm mưu gây chuyện, ta nhất định phải thông báo cho Hổ Viêm đại nhân một tiếng. Mặt khác… ta cũng khá lo lắng cho Hổ Viêm đại nhân.” Hùng Chiến nói.
Lời Bằng Vân nói trước đó khiến Hùng Chiến cực kỳ lo lắng cho an nguy của HỔ Viêm đại nhân. Không tới đó nhìn tận mắt thì hắn không thể yên lòng.
Đối với việc Hùng Chiến vẫn kiên trì gọi mình là Long chủ, Diệp Viễn không cố sửa lại. Hắn đã giải thích rồi, tin hay không là chuyện của Hùng Chiến.
Về phần Hùng Chiến muốn cùng hắn tới chỗ ở của tộc Ám Ma Hổ, tất nhiên Diệp Viễn không có ý kiến gì.
Có người đứng đầu một tộc như Hùng Chiến giới thiệu, hẳn là sẽ dê dàng tìm được tộc Ám Ma Hổ hơn nhiều.
Đến lúc này, nhiệm vụ chỉ đường của Ngọc Hĩnh và Ngọc Thư đã coi như hoàn thành. Dưới sự yêu cầu của Diệp Viễn, Hùng Chiến bố trí Hùng Thiết tự mình đưa hai nàng về tộc.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!