Linh dược cấp năm, có cả linh dược cấp sáu, thậm chí số lượng vô cùng lớn.
Cái… cái này quả đúng là ăn cướp mà!
“Thế nào? Ban nãy ngươi nói cái gì không thành vấn đề mà, sao lại nuốt lời nhanh vậy?” Diệp Viễn cười lớn.
HỔ Nhung thấy hận cái miệng của mình, đã biết rõ tên này là kẻ cướp mà hắn lại không đề phòng.
Đã lỡ nói ra rồi, chẳng thể lấy tay tự vả mình.
Bên cạnh đó nếu xét theo tính khí tên tiểu tử này, giờ mà cự tuyệt, chẳng biết hắn sẽ gây thêm tai họa nào nữa!
“Ha… ha ha, không sao, ta… sẽ cố gắng chuẩn bị!” Hổ Nhung ngại ngùng đáp.
Tính tình Diệp Viễn đúng là như thế.
Người ta kính hẳn một, hắn sẽ đáp lại mười.
Nếu không phải trước đây Hổ Nhung cứ làm khó hắn mãi thì hiện tại hắn không chỉ không làm khó Hố Nhung mà sau này, khi chữa cho Hổ Viêm xong còn có thể giúp đỡ chỉ bảo cho hắn đột phá lên cấp bảy.
Nhưng tình hình như hiện tại thì tất nhiên là khỏi cần nói nữa.
Kì thực những thứ Diệp Viễn bảo Hổ Nhung chuẩn bị chủ yếu vẫn là linh dược để luyện chế Ngũ Chuyển Băng Tâm Đan.
Tuy Diệp Viễn đã có được Băng Tâm u Liên nhưng linh dược cần để luyện chế Ngũ Chuyển Băng Tâm đan đều cực kỳ hiếm gặp, Diệp Viễn vẫn chưa có đủ.
Lợi dụng cơ hội này, Diệp Viễn muốn sưu tầm đủ những linh dược đó, tiện thể tham ô một chút, sao lại không làm cơ chứ?
Nhưng Diệp Viễn không đi bắt Cây Thanh Linh ngay mà tìm đến chỗ Hố Nhung, yêu cầu một số lớn các loại dược liệu, nhốt mình vào trong phòng riêng loay hoay hai ngày mới đi ra.
Vừa ra khỏi phòng, Diệp Viễn liền phát hiện ngoài cửa có cả đám người vây quanh, tất cả đều là cao thủ cấp sáu.
Nhìn là biết, những tộc nhân tộc Ám Ma HỔ này đều đang chờ hắn để cùng đến linh mạch bắt Thanh Linh Thụ, hơn nữa, trong số bọn họ có khá nhiều người còn đang bị thương, hẳn là thương tích từ lần bắt Thanh Linh Thụ trước đó để lại.
Diệp Viền nhìn một cái rồi nói: “Không cần nhiều người vậy đâu, Hổ Nhung ngươi mang năm ba người theo là đủ, còn lại về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Diệp Viễn không để ý đến phản ứng của người khác, mang theo Bạch Quang đi luôn.
HỔ Nhung rất bất đắc dĩ, đành phải chọn vài người có thực lực mạnh nhất tộc rồi đi theo.
Đoàn người lại tới khu bên ngoài linh mạch, cảnh tượng trước mắt đã khiến sắc mặt họ đều biến đổi hẳn.
Vầng sáng quanh thân Thanh Linh Thụ rực rỡ, đang liên tục công kích đại trận.
Dưới sự công kích của Thanh Linh Thụ, dường như đại trận đã sắp sụp đổ.
Thực lực của Thanh Linh Thụ đã mạnh đến mức này rồi!
Bọn HỔ Nhung kinh hoảng hít một hơi, nhớ tới tình cảnh ngày đó, ai nấy đều chưa thôi sợ hãi.
“Hừ, xem ra Thanh Linh Thụ này đã sắp đột phá đến nơi rồi, thực lực rất mạnh, e rằng còn mạnh hơn cấp sáu đỉnh phong nhiều đây! Nếu không nhờ Mộc Linh Khốn Long Trận có hiệu quả khắc chế với nó, sợ rằng ngay cả đại trận cấp sáu đỉnh phong cũng không làm gì được nó. Dù vậy, đại trận này cũng không chống đỡ được bao lâu nữa rồi.” Diệp Viễn cười nói.
Mấy người đứng xung quanh nhìn hắn như nhìn một tên quái vật, người này bình tĩnh vậy!
Phải biết rằng Diệp Viễn mới có cấp bốn, đối mặt với Thanh Linh Thụ đã cấp sáu đỉnh phong lại không hề lộ chút sợ hãi nào, dây thần kinh của người này thô quá rồi.
Đối mặt cảnh tượng như vậy vẫn có thể bình thản ung dung, trừ thần kinh thô ra thì chỉ có thể là nhờ thực lực bản thân đã mạnh đến độ không cần sợ hãi.
Những hiểu biết của Diệp Viễn về linh vật trong đất trời này không phải là thứ mà tộc nhân của tộc Ám Ma Hổ có thể tưởng tượng được, toàn bộ Thần Vực đều không có ai có thể hình dung!
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!