Lọc Truyện

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Diệp Viễn cười nói: “Thế nào, có thu hoạch ngoài ý muốn nào không?”  

             Đan dược cấp Thông Huyền sẽ có một chút hiệu quả bất ngờ, hiệu quả này chỉ có người dùng đan mới có thể biết.  

             Nguyễn Song Châu chậm rãi gật đầu, có chút hưng phấn nói: “Môn chân ý vô thượng thứ hai của ta bị kẹt ở giữa chừng mấy trăm năm, bây giờ đã thông suốt rồi!”  

             Sự phân chia giữa Thần Vương bình thường và Thần Vương đỉnh tiêm cũng không chỉ là sự phân chia cảnh giới nguyên lực.  

             Mỗi một tầng của Đạo Huyền Cảnh là một tiểu cảnh giới vượt cấp cực đại, từ lúc đột phá lên Đạo Huyền tầng chín đến kết thúc hoàn toàn Đạo Huyền tầng chín, đây là một quá trình vô cùng dài.  

             Cũng không phải nói, thực lực của Thần Vương đỉnh tiêm nhất định mạnh hơn Thần Vương bình thường.  

             Nếu cảm ngộ cảnh giới vô cùng lợi hại, Thần Vương bình thường vẫn có thể áp chế Thần Vương đỉnh tiêm.  

             Lấy Diệp Viễn mà nói, lấy ý cảnh mà hắn cảm ngộ thì chỉ cần hắn đột phá lên Đạo Huyền tầng chín là có thể dễ dàng nghiền áp Thần Vương đỉnh tiêm, thậm chí Thần Vương đỉnh phong.  

             Mà cường giả Hư Huyền, trừ phi là có thủ đoạn đặc thù, nếu không cảnh giới nguyên lực sẽ không hơn bao nhiêu so với Thần Vương đỉnh phong.  

             Nhưng mà thực lực của bọn họ lại có thể vượt xa Thần Vương đỉnh phong cả mười con đường.  

             Cửu Chân Đan chỉ là đan dược làm tăng nguyên lực, Nguyễn Song Châu như thế nào cũng không ngờ rằng, môn chân ý vô thượng thứ hai của hắn, lại lĩnh ngộ được một cách suôn sẻ như vậy.  

             Việc đó làm thực lực của hắn tăng lên cũng không chỉ một chút.  

             Môn chân ý vô thượng thứ hai của Nguyễn Song Châu bị mắc kẹt mấy trăm năm, về cơ bản là không có hy vọng đột phá. Thế nhưng Thông Huyền Cửu Chân Đan này, vậy mà đã trực tiếp làm cho hắn lĩnh ngộ được môn chân ý vô thượng thứ hai.  

             Ngao Khiên kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ, Thông Huyền Cửu Chân Đan này còn có thể làm thăng tiến ngộ tính sao?”  

             Nguyễn Song Châu cũng mang vẻ mặt mờ mịt nói: “Cái này ta cũng không biết! Tóm lại lúc ta đang đột phá, bỗng nhiên linh quang hiện ra, cứ như vậy lĩnh ngộ. Về phần có thật sự có thể thăng tiến ngộ tính hay không thì còn phải xem sau này tu hành thế nào.”  

             Vẻ mặt Khương Thái Thương hâm mộ nói: “Nếu như thật sự có thể tăng lên ngộ tính thì đan dược cấp Thông Huyền này cũng quá nghịch thiên rồi!”  

             Rất nhiều cường giả Thần Vương đến cả đời cũng không cách nào đột phá, chính là kém về ngộ tính. Nếu như đan dược cấp Thông Huyền có thể tăng lên ngộ tính thì tác dụng đối với võ giả quả thực là không thể đo lường được!  

             Đám ba người Ngao Khiên nhìn về phía Diệp Viễn, lần này thái độ đối với hắn là hoàn toàn bái phục.  

             Bọn họ đều là cường giả Thần Vương có thâm niên, thực lực thông thiên. Sở dĩ đi theo Diệp Viễn cũng là bất đắc dĩ.  

             Tuy rằng bọn họ có chút hiểu biết về sự cường đại của Diệp Viễn kiếp trước, nhưng đó đều là nghe bên ngoài nói chứ cũng không có một cái nhận thức trực quan nào.  

             Nhưng bây giờ, bọn họ lại vô cùng có động lực, bởi vì bọn họ nhìn thấy khả năng vô hạn từ trên người Diệp Viễn!  

             Đi theo Diệp Viễn, có lẽ tương lai bọn họ sẽ có không gian phát triển lớn hơn!  

             Nhìn Diệp Viễn rời khỏi Long tộc, Ngao Đạc cũng thở phào nhẹ nhõm.  

             Một Long chủ chân chính ở trong tộc, toàn thân hắn chỗ nào cũng khó chịu.  

             Đương nhiên, tiếc nuối duy nhất chính là Thánh Long Lệnh không cách nào trở lại trong tộc.  

             “Đạc Nhi, về sau ngươi cũng đừng đánh chủ ý lên Thánh Long Lệnh nữa! Diệp Viễn hắn chính là đồng chủ Long tộc, điểm này vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi, ngươi phải nhớ kỹ!” sau khi Diệp Viễn đi, Ngao Vịnh trầm giọng nói.  

             “Nhưng lão tổ tông, đây là vì cái gì? Vì sao một nhân loại lại được Thánh Long Lệnh tán thành, vì sao lại còn có Long Hồn Phản Tổ?” Ngao Đạc không cam lòng nói.  

             Đối với hắn mà nói, sự tồn tại của Diệp Viễn quả thực chính là như đang bị nghẹn ở trong cổ họng.  

             Nếu Diệp Viễn là đồng chủ Long tộc, vậy thì hắn tính là cái gì?  

             Ngao Vịnh lắc đầu nói: “Tuy rằng không biết vì sao, nhưng hắn và Long tộc chắc chắn có một mối liên hệ lớn! Loại thể chất Long Hồn Phản Tổ này tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện trên người một nhân loại. Nhưng kể từ khi nó xuất hiện, chúng ta chỉ có thể chấp nhận vô điều kiện! Ngươi cũng đừng quên huyết mạch phản phệ rất đáng sợ!”  

             Mặt Ngao Đạc biến sắc, gật gật đầu không nói gì nữa.  

             Ngao Vịnh trầm mặc trong chốc lát lại nói: “Sau khi Diệp Viễn trọng sinh, cơ duyên nghịch thiên, chỉ sợ đã mang theo thiên mệnh! Hắn trở thành đồng chủ Long tộc, đối với Long tộc ta mà nói, chưa chắc đã là chuyện xấu. Thánh Long Lệnh ở trong tay hắn có lẽ còn hữu dụng hơn trong tay chúng ta.”  

             Ngao Đạc im lặng không nói, nhưng cũng biết lão tổ tông nói có lý. Chỉ là đứng ở gốc độ của hắn, có rất nhiều thứ không buông xuống được mà thôi.  

             ...  

             Từ trước đến nay lúc nào Vân Cao Thành cũng đều là thiên đường của luyện dược sư.  

             Bởi vì giáp với Vạn Cổ Dược Viên nên thị trường đan dược ở nơi đây cực kỳ phồn vinh.  

             Đặc biệt là một ít phân tu dược sư đều thích tụ tập ở chỗ này. Theo thời gian, nơi này đã trở thành thế lực lớn thứ ba của luyện dược sư ngoại trừ công hội luyện dược sư và Dược Vương Điện.  

             Hiện giờ Dược Vương Điện đã tan rã, mặc dù vẫn tên là Dược Vương Điện, nhưng đã không còn là Dược Vương Điện thật sự nữa rồi. Vì vậy Vân Cao Thành đã trở thành thế lực đan đạo lớn thứ hai Thần Vực.  

             Sở dĩ Vân Cao Thành có thể sừng sững không ngã bởi vì xuất phát từ tài nguyên linh dược của nó rất nhiều.  

             Thậm chí có khi công hội luyện dược sư cũng tới nơi này để tìm kiếm linh dược.  

             Đương nhiên, công hội luyện dược sư chỉ là một tổ chức rời rạc, cũng không phải tất cả luyện dược sư đều thuộc về công hội luyện dược sư.  

             Trước tình hình Vạn Cổ Dược Viên sắp mở ra, nơi này càng tập trung rất nhiều võ giả và luyện dược sư.  

             “Oa, nơi này thật sự rất nhiều linh dược nha! Chỉ cần có tiền, có lẽ ở chỗ này muốn luyện chế đan dược gì cũng không thành vấn đề!” Tiêu Như Yên hoan hô nhảy nhót nói.  

             Đến Vân Cao Thành, Diệp Viễn cũng không để Tiêu Như Yên cùng Nhậm Đông bế quan tu hành, mà là để cho bọn họ đi ra ngoài học hỏi một phen.  

             Nơi này là thiên đường luyện dược sư, không khí luyện dược thuật vô cùng tấp nập và phát triển.  

             Trên đường phố, ngoại trừ đủ loại hình thức quầy hàng linh dược, còn có các loại lôi đài đấu đan.  

             Chỉ cần trả một khoản phí nhất định, có thể lên đài luận bàn kỷ xảo luyện đan.  

             Diệp Viễn nghe vậy gật đầu nói: “Tuy rằng bình thường Vạn Cổ Dược Viên không mở, nhưng thiên địa linh khí bên ngoài Vân Cao Thành so với nơi khác cao hơn rất nhiều, chỉ là lớp bên ngoài thôi mà đã đủ cho võ giả tiêu hóa rồi.”  

             Có thể nói, Vân Cao Thành dường như chính là ở trong đống linh dược hình thành ra.  

             “Sư tôn, nơi này có rất nhiều người đấu đan kìa, người tới nơi này đấu đan lần nào chưa?” Tiêu Như Yên bỗng nhiên tò mò nói.  

             Diệp Viễn cười nói: “Đương nhiên, năm đó tuổi trẻ háo thắng, thời điểm vừa mới đột phá cảnh giới Đan Đế đã từng ở chỗ này mấy năm. Mấy năm đó, đối với vi sư mà nói cũng là thu hoạch rất nhiều.”  

             Bây giờ Tiêu Như Yên đã biết thân phận thật sự của Diệp Viễn, lúc này nàng mới biết mình bái một vị sư tôn tuyệt vời đến thế nào.  

             Chuyện năm đó ở Cuồng Phong Giới quả thực chính là một đại sư chạy đến giữa một đống học đồ, quá trẻ con rồi.  

             Diệp Viễn nói, trên mặt cũng nhớ về những hồi ức, có chút nhớ lại bộ dáng của những năm tháng trước kia.  

             Tiêu Như Yên nghe vậy trước mắt lại sáng ngời, lôi kéo Diệp Viễn tò mò nói: “Sư tôn, nói về chiến tích của người đi! Ta rất tò mò, người vừa mới đột phá Đan Đế có từng thất bại qua lần nào hay không.”  

             Diệp Viễn bỗng nhiên dừng bước, mím môi, cười nói: “Tự bản thân ngươi xem đi thì sẽ biết thôi?”  

             Tiêu Như Yên sửng sốt, nhìn theo ánh mắt Diệp Viễn nhìn, liền nhìn thấy ba tấm bia đá khổng lồ.  

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT