Lọc Truyện

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 

 

Giản Hoằng Tiêu, nước mắt tuôn đầy mặt.

 

Ánh mắt lão giả chậm rãi nhìn về phía Diệp Viễn, tỉ mỉ quan sát.

 

“Ngươi tên là Diệp Viễn?”

 

Diệp Viễn gật đầu, ôm quyền nói: “Bái kiến Thiên Tôn đại nhân.”

 

Ánh mắt lão giả thâm thúy nói: “Đến cả lão phu cũng không nhìn thấu sâu cạn, quả nhiên không hổ là khí Đế Lăng. Xem ra, chỉ sợ tương lai ngươi cũng không phải Thiên Đế bình thường!”

 

Diệp Viễn cười nhẹ nói: “Tiền bối quá khen.”

 

Nét mặt lão giả bình tĩnh, nhưng trong lòng chấn kinh.

 

Đến cảnh giới của hắn, đã cực mẫn cảm đối với thiên đạo, cảm giác với nguy cơ, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với con chim non Giản Vân kia.

 

Vừa rồi hắn muốn dùng thuật Quan Khí quan sát Diệp Viễn, nhưng cảnh báo trong lòng lại nổi dậy, cho hắn loại cảm giác nguy hiểm.

 

Đương nhiên hắn biết rõ chuyện Giản Vân bị mù mắt, nghĩ thầm lẽ nào chính mình cũng có thể bị như vậy?

 

Nhưng mà cho dù là khí Đế Lăng, dựa vào công lực của mình, cũng không đến nỗi chứ?

 

Lúc này, trong lòng Giản Túc Thao cực kỳ giãy dụa, hắn rất muốn phát động thuật Quan Khí, xem Diệp Viễn một chút, nhưng mà nghĩ tới kết cục của Giản Vân, hắn lại không dám.

 

Thân là người đứng đầu một thành, cường giả Thiên Tôn, hắn không thể chịu được hậu quả mắt mù.

 

Tò mò hại chết người, loại tình huống như vậy vẫn hữu hiệu cho dù đặt ở trên người cường giả Thiên Tôn.

 

Nghĩ lại, cuối cùng Giản Túc Thao cũng từ bỏ.

 

Một khi xảy ra sự cố, bị thiên đạo phản phệ, hắn là cường giả cấp bảy, cũng không có Thất Văn Tinh Thần Đan để cứu hắn.

 

Đến lúc đó, cả đời hắn đều là người mù.

 

Loại kết quả này là điều hắn không thể chịu được.

 

Giản Túc Thao nhìn về phía Giản Hoằng Tiêu, mở miệng nói: “Trước đây, khi ngươi chuẩn bị rời đi, bản tôn đã tính cho ngươi một quẻ, xem được con đường của ngươi không đoạn tuyệt, không ngờ được… lại ứng ở chỗ này.”

 

Diệp Viễn nghe được, kinh hãi một hồi, thuật bói toán bậc này, quả thực đáng sợ.

 

Chuyện mười vạn năm trước, lại tính được không sai chút nào.

 

Mười vạn năm trước, bản thân hắn còn chưa ra đời nữa!

 

Chuyện sâu xa bậc này, Giản Túc Thao cũng không cách nào khống chế, nhưng mà mười vạn năm sau, lại thật sự xuất hiện.

 

Giản Hoằng Tiêu cũng vô cùng kinh ngạc, nói: “Hóa ra đại nhân đã sớm tính cho ta! Ta cũng là mấy ngày gần đây, mới tính ra được mệnh số của bản thân có thể xoay chuyển.”

 

“Hoằng Tiêu, chuyện trước đây, làm khó ngươi rồi! Ngươi… có còn ghi hận bản tôn không?”

 

Giản Hoằng Tiêu vội vàng quỳ xuống nói: “Sao đại nhân lại nói ra lời này? Vì Phượng Khởi thi triển thuật nghịch thiên cải mệnh, là Hoằng Tiêu tự chủ trương, cho nên mới dẫn đến đại họa, thậm chí suýt chút nữa tác động đến Vạn Tượng Hồn Thiên Nghi. Ta, chính là tội nhân của Tinh Thần Điện!”

 

Giản Túc Thao thở dài, nói: “Là bản tôn vô năng! Càng là người Giản gia, thường thường càng bất đắc dĩ. Rõ ràng biết kiếp nạn đang ở trước mắt, lại chỉ có thể mở to mắt nhìn nó xảy ra. Sợ rằng… chỉ có đến loại cảnh giới như lão tổ kia, mới có thể hóa thứ tầm thường thành thần kỳ đi?”

 

Giản Hoằng Tiêu cũng than thở: “Ta hận nhất là, tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, nhưng không cách nào ngăn được Phượng Khởi rời đi. Haz… chỉ hận, Hoằng Tiêu vô năng!”

 

Diệp Viễn ở một bên lẳng lặng nghe, trong lòng suy đoán.

 

Quả nhiên, chuyện trước đây cũng không đơn giản như vậy.

 

Giản hoằng Tiêu là vì một người tên Phượng Khởi mới thi triển thuật nghịch thiên cải mệnh, muốn tránh né kiếp nạn.

 

Chỉ tiếc, cuối cùng tạo thành hậu quả thảm trọng mà lại không thể cứu được tính mạng của Phượng Khởi.

 

Đột nhiên Giản Túc Thao nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Tiểu bối, ngươi đến là vì đan phương Lục Văn Tinh Thần Đan đúng không?”

 

Diệp Viễn gật đầu nói: “Đúng vậy, xin tiền bối ban cho đan phương xem một chút.”


“Đan phương Lục Văn Tinh Thần Đan, không thể cho ngươi!” Giản Túc Thao lắc đầu nói.

 

Giản Hoằng Tiêu, nước mắt tuôn đầy mặt.

 

Ánh mắt lão giả chậm rãi nhìn về phía Diệp Viễn, tỉ mỉ quan sát.

 

“Ngươi tên là Diệp Viễn?”

 

Diệp Viễn gật đầu, ôm quyền nói: “Bái kiến Thiên Tôn đại nhân.”

 

Ánh mắt lão giả thâm thúy nói: “Đến cả lão phu cũng không nhìn thấu sâu cạn, quả nhiên không hổ là khí Đế Lăng. Xem ra, chỉ sợ tương lai ngươi cũng không phải Thiên Đế bình thường!”

 

Diệp Viễn cười nhẹ nói: “Tiền bối quá khen.”

 

Nét mặt lão giả bình tĩnh, nhưng trong lòng chấn kinh.

 

Đến cảnh giới của hắn, đã cực mẫn cảm đối với thiên đạo, cảm giác với nguy cơ, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với con chim non Giản Vân kia.

 

Vừa rồi hắn muốn dùng thuật Quan Khí quan sát Diệp Viễn, nhưng cảnh báo trong lòng lại nổi dậy, cho hắn loại cảm giác nguy hiểm.

 

Đương nhiên hắn biết rõ chuyện Giản Vân bị mù mắt, nghĩ thầm lẽ nào chính mình cũng có thể bị như vậy?

 

Nhưng mà cho dù là khí Đế Lăng, dựa vào công lực của mình, cũng không đến nỗi chứ?

 

Lúc này, trong lòng Giản Túc Thao cực kỳ giãy dụa, hắn rất muốn phát động thuật Quan Khí, xem Diệp Viễn một chút, nhưng mà nghĩ tới kết cục của Giản Vân, hắn lại không dám.

 

Thân là người đứng đầu một thành, cường giả Thiên Tôn, hắn không thể chịu được hậu quả mắt mù.

 

Tò mò hại chết người, loại tình huống như vậy vẫn hữu hiệu cho dù đặt ở trên người cường giả Thiên Tôn.

 

Nghĩ lại, cuối cùng Giản Túc Thao cũng từ bỏ.

 

Một khi xảy ra sự cố, bị thiên đạo phản phệ, hắn là cường giả cấp bảy, cũng không có Thất Văn Tinh Thần Đan để cứu hắn.

 

Đến lúc đó, cả đời hắn đều là người mù.

 

Loại kết quả này là điều hắn không thể chịu được.

 

Giản Túc Thao nhìn về phía Giản Hoằng Tiêu, mở miệng nói: “Trước đây, khi ngươi chuẩn bị rời đi, bản tôn đã tính cho ngươi một quẻ, xem được con đường của ngươi không đoạn tuyệt, không ngờ được… lại ứng ở chỗ này.”

 

Diệp Viễn nghe được, kinh hãi một hồi, thuật bói toán bậc này, quả thực đáng sợ.

 

Chuyện mười vạn năm trước, lại tính được không sai chút nào.

 

Mười vạn năm trước, bản thân hắn còn chưa ra đời nữa!

 

Chuyện sâu xa bậc này, Giản Túc Thao cũng không cách nào khống chế, nhưng mà mười vạn năm sau, lại thật sự xuất hiện.

 

Giản Hoằng Tiêu cũng vô cùng kinh ngạc, nói: “Hóa ra đại nhân đã sớm tính cho ta! Ta cũng là mấy ngày gần đây, mới tính ra được mệnh số của bản thân có thể xoay chuyển.”

 

“Hoằng Tiêu, chuyện trước đây, làm khó ngươi rồi! Ngươi… có còn ghi hận bản tôn không?”

 

Giản Hoằng Tiêu vội vàng quỳ xuống nói: “Sao đại nhân lại nói ra lời này? Vì Phượng Khởi thi triển thuật nghịch thiên cải mệnh, là Hoằng Tiêu tự chủ trương, cho nên mới dẫn đến đại họa, thậm chí suýt chút nữa tác động đến Vạn Tượng Hồn Thiên Nghi. Ta, chính là tội nhân của Tinh Thần Điện!”

 

Giản Túc Thao thở dài, nói: “Là bản tôn vô năng! Càng là người Giản gia, thường thường càng bất đắc dĩ. Rõ ràng biết kiếp nạn đang ở trước mắt, lại chỉ có thể mở to mắt nhìn nó xảy ra. Sợ rằng… chỉ có đến loại cảnh giới như lão tổ kia, mới có thể hóa thứ tầm thường thành thần kỳ đi?”

 

Giản Hoằng Tiêu cũng than thở: “Ta hận nhất là, tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, nhưng không cách nào ngăn được Phượng Khởi rời đi. Haz… chỉ hận, Hoằng Tiêu vô năng!”

 

Diệp Viễn ở một bên lẳng lặng nghe, trong lòng suy đoán.

 

Quả nhiên, chuyện trước đây cũng không đơn giản như vậy.

 

Giản hoằng Tiêu là vì một người tên Phượng Khởi mới thi triển thuật nghịch thiên cải mệnh, muốn tránh né kiếp nạn.

 

Chỉ tiếc, cuối cùng tạo thành hậu quả thảm trọng mà lại không thể cứu được tính mạng của Phượng Khởi.

 

Đột nhiên Giản Túc Thao nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Tiểu bối, ngươi đến là vì đan phương Lục Văn Tinh Thần Đan đúng không?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT