Quan niệm Vô Trần truyền cho Diệp Viễn, Đạo Tổ là trường sinh bất tử, là sự tồn tại đỉnh phong của thế giới này.
Bọn họ khống chế quy tắc một phương, đại biểu cho Thiên Đạo.
Ai, có thể giết chết bọn họ?
Nhưng mà bây giờ lại có người nói, Đạo Tổ cũng sẽ chết.
Cái này đối với thế giới quan của Diệp Viễn, tạo thành đả kích rất lớn.
Giản Phượng Khởi là con gái của Giản Túc Thao, lời nói này nhất định là bắt nguồn từ hắn.
Dựa vào địa vị của Giản Túc Thảo ở Giản gia, e rằng lời này cũng là không có lửa thì sao có khói?
“Ha ha, trước đây lúc ta nghe thấy, biểu cảm cũng giống y như ngươi. Có điều, bây giờ nghĩ lại, sợ rằng Túc Thao đại nhân cũng là nghe tin đồn.” Nhìn biểu cảm của Diệp Viễn, Giản Hoằng Tiêu cười nói.
Diệp Viễn cũng cười: “Chiến trường Cổ Thần này… có chút thú vị.”
Hai người đang nói chuyện phiếm, bên ngoài có người báo lại, Giản Hạo đưa theo Giản Vân cầu kiến.
Diệp Viễn và Giản Hoằng Tiêu nhìn nhau cười, Giản Hoằng Tiêu cười nói: “Xem ra, Giản Hạo là tới cầu đan, gặp hay là không gặp?”
Diệp Viễn cười nói: “Vậy thì xem thành ý của hắn, ngươi xem đó mà làm đi, ta tránh đi trước một chút.”
…
Vẻ mặt Giản Hạo uể oải, đưa theo Giản Vân đang sờ loạn, đi vào trong đại sảnh.
Nhìn thấy Giản Hoằng Tiêu, Giản Hạo do dự một chút, rồi vẫn thi lễ với Giản Hoằng Tiêu, nói: “Bái kiến Hoằng Tiêu trưởng lão.”
Giản Hoằng Tiêu ngồi nghiêm chỉnh, cũng không đáp lại.
Hai người này đấu tranh gay gắt mấy chục vạn năm, trước đây Giản Hoằng Tiêu gặp nạn, Giản Hạo dẫm đến vô cùng tàn nhẫn.
Bây giờ, bảo hắn bình tĩnh nói chuyện với Giản Hạo, hiển nhiên không dễ dàng như vậy.
Vẻ mặt Giản Hạo lúng túng, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Hôm nay, hắn là vì con trai, mới không thể không bỏ cái tấm mặt mo này xuống đi tìm Giản Hoằng Tiêu.
Nếu như Giản Hoằng Tiêu có được Lục Văn Tinh Thần Đan, vậy thì đã nói rõ có người có thể luyện chế đan dược này.
Mắt của con hắn, cũng chỉ có Lục Văn Tinh Thần Đan mới có thể cứu.
Giản Hoằng Tiêu uống trà, phảng phất coi hai người này như không khí.
Năm đó hắn bị thiên đạo phản phệ, trọng thương ngã gục, mặc dù uống đan dược, cũng phải nằm trên giường mấy chục năm mới miễn cưỡng giữ được tính mạng.
Lúc trước, Giản Hạo thay thế hắn đảm nhiệm trưởng lão, đã từng chủ trương muốn xử tử hắn.
Chuyện đày đi hoàng thành Cực Quang này cũng là do Giản Hạo thúc động mới thành.
Bây giờ, chút đáp lễ ấy, đương nhiên không tính là cái gì.
Giản Hạo cắn răng một cái, bịch một tiếng, quỳ xuống đất, cắn răng nói: “Hoằng Tiêu trưởng lão, Giản Hạo biết rõ có lỗi với ngươi, nhưng mà ta chỉ có một đứa con trai này, không muốn nó biến thành phế nhân, cầu ngài thành toàn!”
Giản Vân ở một bên, mặc dù mắt mù nhưng cũng biết phụ thân quỳ xuống, sắc mặt đại biến nói: “Cha, người… tại sao người có thể quỳ với hắn?”
“Im miệng! Ngươi cũng quỳ xuống cho ta, tạ tội với Hoằng Tiêu trưởng lão!” Giản Hạo quát lên.
Sắc mặt Giản Vân không ngừng biến đổi, bảo hắn quỳ xuồng với Giản Hoằng Tiêu, nhất định chính là vô cùng nhục nhã.
Hắn hận Giản Hoằng Tiêu, hận hắn nói mình khó thành người tài.
Ầm!
Giản Hạo búng ngón tay một cái, Giản Vân không đỡ được mà quỳ xuống.
Bên tai, truyền đến tiếng quát mắng của Giản Hạo: “Nghịch tử, bây giờ, Hoằng Tiêu trưởng lão là người duy nhất có thể cứu ngươi, trừ phi ngươi muốn mình trở thành phế nhân cả đời!”
Giản Vân cả kinh, không giãy dụa nữa.
Quan niệm Vô Trần truyền cho Diệp Viễn, Đạo Tổ là trường sinh bất tử, là sự tồn tại đỉnh phong của thế giới này.
Bọn họ khống chế quy tắc một phương, đại biểu cho Thiên Đạo.
Ai, có thể giết chết bọn họ?
Nhưng mà bây giờ lại có người nói, Đạo Tổ cũng sẽ chết.
Cái này đối với thế giới quan của Diệp Viễn, tạo thành đả kích rất lớn.
Giản Phượng Khởi là con gái của Giản Túc Thao, lời nói này nhất định là bắt nguồn từ hắn.
Dựa vào địa vị của Giản Túc Thảo ở Giản gia, e rằng lời này cũng là không có lửa thì sao có khói?
“Ha ha, trước đây lúc ta nghe thấy, biểu cảm cũng giống y như ngươi. Có điều, bây giờ nghĩ lại, sợ rằng Túc Thao đại nhân cũng là nghe tin đồn.” Nhìn biểu cảm của Diệp Viễn, Giản Hoằng Tiêu cười nói.
Diệp Viễn cũng cười: “Chiến trường Cổ Thần này… có chút thú vị.”
Hai người đang nói chuyện phiếm, bên ngoài có người báo lại, Giản Hạo đưa theo Giản Vân cầu kiến.
Diệp Viễn và Giản Hoằng Tiêu nhìn nhau cười, Giản Hoằng Tiêu cười nói: “Xem ra, Giản Hạo là tới cầu đan, gặp hay là không gặp?”
Diệp Viễn cười nói: “Vậy thì xem thành ý của hắn, ngươi xem đó mà làm đi, ta tránh đi trước một chút.”
…
Vẻ mặt Giản Hạo uể oải, đưa theo Giản Vân đang sờ loạn, đi vào trong đại sảnh.
Nhìn thấy Giản Hoằng Tiêu, Giản Hạo do dự một chút, rồi vẫn thi lễ với Giản Hoằng Tiêu, nói: “Bái kiến Hoằng Tiêu trưởng lão.”
Giản Hoằng Tiêu ngồi nghiêm chỉnh, cũng không đáp lại.
Hai người này đấu tranh gay gắt mấy chục vạn năm, trước đây Giản Hoằng Tiêu gặp nạn, Giản Hạo dẫm đến vô cùng tàn nhẫn.
Bây giờ, bảo hắn bình tĩnh nói chuyện với Giản Hạo, hiển nhiên không dễ dàng như vậy.
Vẻ mặt Giản Hạo lúng túng, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Hôm nay, hắn là vì con trai, mới không thể không bỏ cái tấm mặt mo này xuống đi tìm Giản Hoằng Tiêu.
Nếu như Giản Hoằng Tiêu có được Lục Văn Tinh Thần Đan, vậy thì đã nói rõ có người có thể luyện chế đan dược này.
Mắt của con hắn, cũng chỉ có Lục Văn Tinh Thần Đan mới có thể cứu.
Giản Hoằng Tiêu uống trà, phảng phất coi hai người này như không khí.
Năm đó hắn bị thiên đạo phản phệ, trọng thương ngã gục, mặc dù uống đan dược, cũng phải nằm trên giường mấy chục năm mới miễn cưỡng giữ được tính mạng.
Lúc trước, Giản Hạo thay thế hắn đảm nhiệm trưởng lão, đã từng chủ trương muốn xử tử hắn.
Chuyện đày đi hoàng thành Cực Quang này cũng là do Giản Hạo thúc động mới thành.
Bây giờ, chút đáp lễ ấy, đương nhiên không tính là cái gì.
Giản Hạo cắn răng một cái, bịch một tiếng, quỳ xuống đất, cắn răng nói: “Hoằng Tiêu trưởng lão, Giản Hạo biết rõ có lỗi với ngươi, nhưng mà ta chỉ có một đứa con trai này, không muốn nó biến thành phế nhân, cầu ngài thành toàn!”
Giản Vân ở một bên, mặc dù mắt mù nhưng cũng biết phụ thân quỳ xuống, sắc mặt đại biến nói: “Cha, người… tại sao người có thể quỳ với hắn?”
“Im miệng! Ngươi cũng quỳ xuống cho ta, tạ tội với Hoằng Tiêu trưởng lão!” Giản Hạo quát lên.
Sắc mặt Giản Vân không ngừng biến đổi, bảo hắn quỳ xuồng với Giản Hoằng Tiêu, nhất định chính là vô cùng nhục nhã.
Hắn hận Giản Hoằng Tiêu, hận hắn nói mình khó thành người tài.
Ầm!
Giản Hạo búng ngón tay một cái, Giản Vân không đỡ được mà quỳ xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!