Sợ rằng, số mệnh của Diệp Viễn và Lưu Nhất giống nhau, chỉ là mới vào khí Hoàng Cực.
Cũng phải, đi ra từ hoàng thành, có thể có được khí Hoàng Cực đã là đỉnh thiên rồi.
“Vậy thì cũng không phải, bọn họ đều nói ta là khí Đế Lăng, có điều đều là đoán, bởi vì… bọn họ cũng không dám xem.” Diêp Viễn thản nhiên nói.
“Khí Đế Lăng? Không dám xem? Ha ha, thực sự là càng nói càng thái quá! Mỗi một trưởng lão Tinh Thần Điện đều thủ đoạn thông thiên, bọn họ sẽ không dám xem? Tiểu tử, nói khoác cũng phải viết bản nháp được không?” Tống Ngọc cười lạnh nói.
“Hắn không có nói khoác, phàm là người Giản gia sử dụng thuật Quan Khí với hắn, con mắt đều mù.”
Lúc này, một giọng nói từ thiên điện vang lên.
Tiếp đó, một đám người chậm rãi đi ra, đó chính là tám vị trưởng lão Tinh Thần Điện.
“Hoằng Tiêu trưởng lão!” Sắc mặt Tống Ngọc biến sắc, trong lòng vô cùng giật mình.
Hắn là lần đầu tiên nghe nói, người Giản gia sử dụng thuật Quan Khí, lại bị mù mắt.
Có điều lời này nói ra từ miệng Giản Hoằng Tiêu, đương nhiên sẽ không sai.
“Mù? Lẽ nào… Lẽ nào hắn là Diệp Dược Sư kia?” Đột nhiên Quách Cảnh Dương, hậu kỳ khí Hoàng Cực, vẻ mặt kinh ngạc nói.
Tống Ngọc sững sờ, nói: “Diệp… Diệp Dược Sư?”
Đương nhiên, hắn đã từng nghe đến danh tiếng của Diệp Viễn Dược Sư, người nhà Giản gia trong thành này, quả thực đều tôn thờ hắn.
Quách Cảnh Dương gật đầu nói: “Tống huynh tới muộn, có thể chưa nghe nói. Trước đây Diệp Dược Sư và Hoằng Tiêu trưởng lão mới vào đại đế đô Cực Vận, Giản Vân, công tử của Giản Hạo hộ pháp đã sử dụng thuật Quan Khí với Diệp Dược Sư, kết quả mù mắt tại chỗ. Về sau, vẫn là Diệp Dược Sư chữa lành.”
Một đám khí vận chi tử nghe vậy, ai cũng vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ đều nghe nói đến tên Diệp Dược Sư, còn tưởng rằng là một lão đầu tử, ai ngờ được lại là một người thanh niên.
Ai cũng không thể nào liên hệ “tiểu thí hài” trước mắt này với Diệp Viễn Dược Sư danh chấn Cực Vận với nhau được.
Vẻ mặt Tống Ngọc, tràn đầy khiếp sợ.
Vừa rồi hắn mở miệng đã gọi tiểu thí hài, ai ngờ được, Diệp Viễn lại là một đại nhân vật như vậy?
Cái gương mặt này của ngươi, cũng quá có tính lừa dối rồi!
Không đúng, hắn vừa nói… nói cái gì?
Khí Đế Lăng?
Tống Ngọc không còn gì để nói, Diệp Viễn này, chẳng lẽ thật sự có khí Đế Lăng?
Liếc mắt xem liền mù, vậy thì khí vận mạnh đến bao nhiêu!
Diệp Viễn tự mình nói, không chắc chắn là có ý gì?
Nếu như Giản gia hoài nghi hắn là khí Đế Lăng, lẽ nào thành chủ đại nhân sẽ không đích thân sử dụng thuật Quan Khí với hắn?
Dựa vào thực lực của thành chủ đại nhân, chắc là có thể nhìn ra hư thực của Diệp Viễn chứ?
Ai cũng biết, thuật Quan Khí của thành chủ đại nhân là đỉnh phong.
Tống Ngọc sao biết được, Giản Túc Thao muốn xem, nhưng mà hắn không dám xem!
Ánh mắt mọi người nhao nhao nhìn về phía Tống Ngọc, khiến mặt hắn đỏ bừng.
Ngay lúc Tống Ngọc sững sờ, các trưởng lão đã về vị trị, một thân ảnh già nua xuất hiện.
“Bái kiến thành chủ đại nhân!” Nhìn thấy lão giả này, mọi người liền vội vàng khom người hành lễ.
Cho dù là Tống Ngọc, ở trước mặt Giản Túc Thao cũng không dám thất lễ chút nào.
Giản Túc Thao chậm rãi mở miệng nói: “Các ngươi đều là khí vận chi tử mà đại đế đô Cực Vận ta lựa chọn, thành tựu tương lai vô hạn. Nếu như các ngươi có thể nhận được cơ duyên ở trong chiến trường Cổ Thần, tương lai vượt qua bản tôn cũng không phải là chuyện không thể nào. Cho nên, chúc các ngươi may mắn… Được rồi, canh giờ đã đến, các ngươi chuẩn bị xong rồi thì khởi hành đi.”
Sợ rằng, số mệnh của Diệp Viễn và Lưu Nhất giống nhau, chỉ là mới vào khí Hoàng Cực.
Cũng phải, đi ra từ hoàng thành, có thể có được khí Hoàng Cực đã là đỉnh thiên rồi.
“Vậy thì cũng không phải, bọn họ đều nói ta là khí Đế Lăng, có điều đều là đoán, bởi vì… bọn họ cũng không dám xem.” Diêp Viễn thản nhiên nói.
“Khí Đế Lăng? Không dám xem? Ha ha, thực sự là càng nói càng thái quá! Mỗi một trưởng lão Tinh Thần Điện đều thủ đoạn thông thiên, bọn họ sẽ không dám xem? Tiểu tử, nói khoác cũng phải viết bản nháp được không?” Tống Ngọc cười lạnh nói.
“Hắn không có nói khoác, phàm là người Giản gia sử dụng thuật Quan Khí với hắn, con mắt đều mù.”
Lúc này, một giọng nói từ thiên điện vang lên.
Tiếp đó, một đám người chậm rãi đi ra, đó chính là tám vị trưởng lão Tinh Thần Điện.
“Hoằng Tiêu trưởng lão!” Sắc mặt Tống Ngọc biến sắc, trong lòng vô cùng giật mình.
Hắn là lần đầu tiên nghe nói, người Giản gia sử dụng thuật Quan Khí, lại bị mù mắt.
Có điều lời này nói ra từ miệng Giản Hoằng Tiêu, đương nhiên sẽ không sai.
“Mù? Lẽ nào… Lẽ nào hắn là Diệp Dược Sư kia?” Đột nhiên Quách Cảnh Dương, hậu kỳ khí Hoàng Cực, vẻ mặt kinh ngạc nói.
Tống Ngọc sững sờ, nói: “Diệp… Diệp Dược Sư?”
Đương nhiên, hắn đã từng nghe đến danh tiếng của Diệp Viễn Dược Sư, người nhà Giản gia trong thành này, quả thực đều tôn thờ hắn.
Quách Cảnh Dương gật đầu nói: “Tống huynh tới muộn, có thể chưa nghe nói. Trước đây Diệp Dược Sư và Hoằng Tiêu trưởng lão mới vào đại đế đô Cực Vận, Giản Vân, công tử của Giản Hạo hộ pháp đã sử dụng thuật Quan Khí với Diệp Dược Sư, kết quả mù mắt tại chỗ. Về sau, vẫn là Diệp Dược Sư chữa lành.”
Một đám khí vận chi tử nghe vậy, ai cũng vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ đều nghe nói đến tên Diệp Dược Sư, còn tưởng rằng là một lão đầu tử, ai ngờ được lại là một người thanh niên.
Ai cũng không thể nào liên hệ “tiểu thí hài” trước mắt này với Diệp Viễn Dược Sư danh chấn Cực Vận với nhau được.
Vẻ mặt Tống Ngọc, tràn đầy khiếp sợ.
Vừa rồi hắn mở miệng đã gọi tiểu thí hài, ai ngờ được, Diệp Viễn lại là một đại nhân vật như vậy?
Cái gương mặt này của ngươi, cũng quá có tính lừa dối rồi!
Không đúng, hắn vừa nói… nói cái gì?
Khí Đế Lăng?
Tống Ngọc không còn gì để nói, Diệp Viễn này, chẳng lẽ thật sự có khí Đế Lăng?
Liếc mắt xem liền mù, vậy thì khí vận mạnh đến bao nhiêu!
Diệp Viễn tự mình nói, không chắc chắn là có ý gì?
Nếu như Giản gia hoài nghi hắn là khí Đế Lăng, lẽ nào thành chủ đại nhân sẽ không đích thân sử dụng thuật Quan Khí với hắn?
Dựa vào thực lực của thành chủ đại nhân, chắc là có thể nhìn ra hư thực của Diệp Viễn chứ?
Ai cũng biết, thuật Quan Khí của thành chủ đại nhân là đỉnh phong.
Tống Ngọc sao biết được, Giản Túc Thao muốn xem, nhưng mà hắn không dám xem!
Ánh mắt mọi người nhao nhao nhìn về phía Tống Ngọc, khiến mặt hắn đỏ bừng.
Ngay lúc Tống Ngọc sững sờ, các trưởng lão đã về vị trị, một thân ảnh già nua xuất hiện.
“Bái kiến thành chủ đại nhân!” Nhìn thấy lão giả này, mọi người liền vội vàng khom người hành lễ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!