Lọc Truyện

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Những chiến linh kia, trực tiếp bị những ánh sáng này nổ thành mảnh vỡ.

Thậm chí Diệp Viễn cũng không chủ động kích hoạt, lại có thể có uy năng kinh khủng như vậy.

Người tài giỏi không được trọng dụng, bây giờ lại thấy được ánh mặt trời, dường như chiến giáp Thanh Hồng có ý định tranh công, chủ động thể hiện uy năng.

Người khác nhìn thấy một màn như vậy, từng người cả kinh đến há hốc mồm.

Vận khí này, có chút quá nghịch thiên rồi đi?

Nếu như bọn họ mặc chiến giáp này trên người, đơn giản chính là đánh đâu thắng đó!

Chỉ tiếc, nó thuộc về Diệp Viễn.

Diệp Viễn mỉm cười, thân hình khẽ động, nhảy xuống gò đất.

Dọc theo đường đi, những chiến linh kia căn bản không dám tới gần hắn chút nào.

Có chiến giáp Thanh Hồng, bây giờ hắn đi về phía trước càng không phí khí lực.

Người khác nhìn thấy một màn này, ngoại trừ ngưỡng mộ thì vẫn là ngưỡng mộ.

Chủ là, bọn họ căn bản không dám buông lỏng chút nào.

Tiếp tục đi lên, ở ven đường, Diệp Viễn còn thuận tay nhặt được không ít Chân Thần Huyền Bảo.

Hắn đi ở đầu, mọi người căn bản không theo kịp tốc độ của hắn.

Những người khí vận chi tử kia, ai cũng tức hộc máu mà lại không làm gì được.

Ngưỡng mộ, đố kị, hận.

Đây chính là tâm tình lúc này của những người khí vận chi tử kia.

Người ta ở chỗ này tùy ý nhặt bảo vật, bọn họ lại phải ở đây ứng phó với chiến linh vô cùng vô tận.

Loại tâm tình này thật sự rất uể oải.

Nhưng mà, bọn họ cũng không có cách nào cả!

Diệp Viễn có được chiến giáp Thanh Hồng, ở trong những chiến linh này càng như đi vào chỗ không người.

Cho dù là những chiến linh Chân Thần tầng một kia, cũng căn bản không dám đến gần hắn.

Quả nhiên, khắp nơi trong chiến trường Cổ Thần đều là bảo vật, Diệp Viễn đi một đường, đúng là nhặt được không ít đủ lại nguyên liệu trân quý, huyền bảo, bí tịch công pháp.

Có điều, đây chỉ là một mảnh khu vực ngoại vi của chiến trường Cổ Thần, phần lớn đều là một ít các loại bảo vật Thiên Thần Huyền Bảo, Chân Thần Huyền Bảo.

Chiến giáp Thanh Hồng Âmà Diệp Viễn nhặt được, tuyệt đối là đồ vật cực kỳ hiếm thấy.

Cũng chính vì vậy, mọi người cực kỳ ngưỡng mộ hắn.

Những người khí vận chi tử này xuất thân cao quý, bình thường trên người đều không thiếu Chân Thần Huyền Bảo.

Nhưng mà Thiên Tôn Linh Bảo, cho dù là Thiên Tôn Linh Bảo kém nhất, cũng không phải là thứ bọn họ có thể có được.

Thiên Tôn Linh bảo đặt ở bên ngoài, mỗi một kiện cũng đủ dẫn đến chấn động.

Bỗng nhiên, cảnh tượng trước mắt Diệp Viễn biến đổi, bên người đúng là không có chiến linh đi theo nữa.

Dường như những chiến linh kia sợ hãi cái gì, đều rút đi hết.

“Đáng chết, cuối cùng cũng đi rồi!”

“Nhiều chiến linh như vậy, những trận đại chiến trước kia, rốt cuộc đã chết bao nhiêu cường giả vậy!”

“Có trời mới biết! Nhìn thế này, sợ rằng cường giả Chân Thần Cảnh cũng có đến mấy nghìn!”

Những chiến linh kia, trực tiếp bị những ánh sáng này nổ thành mảnh vỡ.

Thậm chí Diệp Viễn cũng không chủ động kích hoạt, lại có thể có uy năng kinh khủng như vậy.

Người tài giỏi không được trọng dụng, bây giờ lại thấy được ánh mặt trời, dường như chiến giáp Thanh Hồng có ý định tranh công, chủ động thể hiện uy năng.

Người khác nhìn thấy một màn như vậy, từng người cả kinh đến há hốc mồm.

Vận khí này, có chút quá nghịch thiên rồi đi?

Nếu như bọn họ mặc chiến giáp này trên người, đơn giản chính là đánh đâu thắng đó!

Chỉ tiếc, nó thuộc về Diệp Viễn.

Diệp Viễn mỉm cười, thân hình khẽ động, nhảy xuống gò đất.

Dọc theo đường đi, những chiến linh kia căn bản không dám tới gần hắn chút nào.

Có chiến giáp Thanh Hồng, bây giờ hắn đi về phía trước càng không phí khí lực.

Người khác nhìn thấy một màn này, ngoại trừ ngưỡng mộ thì vẫn là ngưỡng mộ.

Chủ là, bọn họ căn bản không dám buông lỏng chút nào.

Tiếp tục đi lên, ở ven đường, Diệp Viễn còn thuận tay nhặt được không ít Chân Thần Huyền Bảo.

Hắn đi ở đầu, mọi người căn bản không theo kịp tốc độ của hắn.

Những người khí vận chi tử kia, ai cũng tức hộc máu mà lại không làm gì được.

Ngưỡng mộ, đố kị, hận.

Đây chính là tâm tình lúc này của những người khí vận chi tử kia.

Người ta ở chỗ này tùy ý nhặt bảo vật, bọn họ lại phải ở đây ứng phó với chiến linh vô cùng vô tận.

Loại tâm tình này thật sự rất uể oải.

Nhưng mà, bọn họ cũng không có cách nào cả!

Diệp Viễn có được chiến giáp Thanh Hồng, ở trong những chiến linh này càng như đi vào chỗ không người.

Cho dù là những chiến linh Chân Thần tầng một kia, cũng căn bản không dám đến gần hắn.

Quả nhiên, khắp nơi trong chiến trường Cổ Thần đều là bảo vật, Diệp Viễn đi một đường, đúng là nhặt được không ít đủ lại nguyên liệu trân quý, huyền bảo, bí tịch công pháp.

Có điều, đây chỉ là một mảnh khu vực ngoại vi của chiến trường Cổ Thần, phần lớn đều là một ít các loại bảo vật Thiên Thần Huyền Bảo, Chân Thần Huyền Bảo.

Chiến giáp Thanh Hồng Âmà Diệp Viễn nhặt được, tuyệt đối là đồ vật cực kỳ hiếm thấy.

Cũng chính vì vậy, mọi người cực kỳ ngưỡng mộ hắn.

Những người khí vận chi tử này xuất thân cao quý, bình thường trên người đều không thiếu Chân Thần Huyền Bảo.

Nhưng mà Thiên Tôn Linh Bảo, cho dù là Thiên Tôn Linh Bảo kém nhất, cũng không phải là thứ bọn họ có thể có được.

Thiên Tôn Linh bảo đặt ở bên ngoài, mỗi một kiện cũng đủ dẫn đến chấn động.

Bỗng nhiên, cảnh tượng trước mắt Diệp Viễn biến đổi, bên người đúng là không có chiến linh đi theo nữa.

Dường như những chiến linh kia sợ hãi cái gì, đều rút đi hết.

“Đáng chết, cuối cùng cũng đi rồi!”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT