“Quả nhiên thân thủ Diệp huynh đệ thật tốt, tại hạ đến từ đại đế đô Thanh Nguyên, thực lực không tệ, không biết có thể họp thành đội với Diệp huynh đệ?” Lúc này, một thanh niên tuấn tú bất ngờ đi tới, chắp tay nói với Diệp Viễn.
Có hắn cầm đầu, rất nhiều người khí vận chi tử tự xưng là thực lực không tệ, đều muốn họp thành đội với Diệp Viễn.
Nhất thời, Diệp Viễn bị bao thành một vòng.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Xin lỗi, Diệp mỗ không có ý họp thành đội với người khác. Có cơ duyên gì, mọi người dựa vào bản lĩnh của mình là được rồi.”
Nói rồi, Diệp Viễn trực tiếp bước vào trong sương mù.
Hắn không thân cũng chẳng quen với những người khí vận chi tử này, cũng không có nghĩa vụ làm ô dù cho bọn họ.
Trước đó, mấy người Tả Mạc đến gây chuyện, những người này mỗi một người đều ôm tâm tình xem náo nhiệt, bây giờ biết rõ thực lực liền tìm đến mình, thiên hạ này nào có chuyện tốt như vậy?
Có điều, Diệp Viễn không chú ý tới, trong đám người, có một ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, không hề rời đi.
…
Vừa vào sương mù, ánh mắt Diệp Viễn nhìn ra xa, cũng chỉ có thể xa vài chục trượng.
Lập tức Diệp Viễn liền tập trung, hắn có cảm giác, bắt đầu từ chỗ này, xem như là đi vào khu vực nguy hiểm chân chính.
Những chiến linh bên ngoài kia có mạnh không?
Rất mạnh!
Nhưng mà những chiến linh kia, lại không có một người nào dám tới gần nơi có sương mù này, hiển nhiên nói rõ chỗ này rất nguy hiểm.
“Cái nơi quỷ quái này, cái gì cũng không nhìn thấy thì sao tìm kiếm bảo vật?”
“Mẹ nó, ta chỉ có thể nhìn được khoảng cách mấy trượng!”
“Nơi này, rất cổ quái, mọi người theo sát một chút.”
…
Trong sương mù, những người khí vận chi tử kia ai cũng bực bội.
Thị lực bọn họ không tốt như Diệp Viễn, chỉ có thể nhìn được khoảng cách mấy trượng.
Đối với một cường giả Chân Thần Cảnh mà nói, cái này so với người mù không có gì khác nhau cả.
Loại cảm giác này, khiến bọn họ vô cùng bực bội.
Diệp Viễn phát hiện, sau khi đi vào sương mù, từng đội ngũ trở nên phân tán rất nhiều, không giống trước đó là một đám đội ngũ lớn.
Mọi người cũng đều biết, chỗ này nguy hiểm thì nguy hiểm, chỉ sợ là có không ít đồ tốt.
Có điều, hai đội ngũ của Tống Ngọc và Tả Mạc không hẹn mà chọn đi cùng một hướng với Diệp Viễn.
Đương nhiên, bọn họ thật sự căn bản không biết, Diệp Viễn đang cách bọn họ không xa.
“Ừm? Không đúng!”
Vừa quay người lại, Diệp Viễn đột nhiên cảm giác được là lạ ở chỗ nào, quay đầu lại lần nữa, nhìn về phía đội ngũ của Tống Ngọc.
Vừa nhìn, không khỏi hết hồn.
Đại đế Cực Vận bọn họ đi vào đây, tổng cộng có chín người.
Vừa rồi lúc đi ra ngoài hai người khác đã chết, vậy thì phải còn lại sáu người mới đúng.
Nhưng mà vì sao, bây giờ trong đội ngũ lại có bảy người?
Người đi cùng, Diệp Viễn đều có ấn tượng.
Liếc mắt quét tới, Diệp Viễn liền phát hiện người đi cuối cùng không đúng lắm.
Hắn nhìn chằm chằm người đi phía sau, giống như là u linh.
Đối với người đang đi gần cuối kia, Diệp Viễn có chút ấn tượng, tên là Tiễn Phong, là cường giả Chân Thần tầng một.
Mà đúng lúc này, người giống như u linh kia dùng ánh mắt hung ác nhìn về phía Diệp Viễn.
“Quả nhiên thân thủ Diệp huynh đệ thật tốt, tại hạ đến từ đại đế đô Thanh Nguyên, thực lực không tệ, không biết có thể họp thành đội với Diệp huynh đệ?” Lúc này, một thanh niên tuấn tú bất ngờ đi tới, chắp tay nói với Diệp Viễn.
Có hắn cầm đầu, rất nhiều người khí vận chi tử tự xưng là thực lực không tệ, đều muốn họp thành đội với Diệp Viễn.
Nhất thời, Diệp Viễn bị bao thành một vòng.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Xin lỗi, Diệp mỗ không có ý họp thành đội với người khác. Có cơ duyên gì, mọi người dựa vào bản lĩnh của mình là được rồi.”
Nói rồi, Diệp Viễn trực tiếp bước vào trong sương mù.
Hắn không thân cũng chẳng quen với những người khí vận chi tử này, cũng không có nghĩa vụ làm ô dù cho bọn họ.
Trước đó, mấy người Tả Mạc đến gây chuyện, những người này mỗi một người đều ôm tâm tình xem náo nhiệt, bây giờ biết rõ thực lực liền tìm đến mình, thiên hạ này nào có chuyện tốt như vậy?
Có điều, Diệp Viễn không chú ý tới, trong đám người, có một ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, không hề rời đi.
…
Vừa vào sương mù, ánh mắt Diệp Viễn nhìn ra xa, cũng chỉ có thể xa vài chục trượng.
Lập tức Diệp Viễn liền tập trung, hắn có cảm giác, bắt đầu từ chỗ này, xem như là đi vào khu vực nguy hiểm chân chính.
Những chiến linh bên ngoài kia có mạnh không?
Rất mạnh!
Nhưng mà những chiến linh kia, lại không có một người nào dám tới gần nơi có sương mù này, hiển nhiên nói rõ chỗ này rất nguy hiểm.
“Cái nơi quỷ quái này, cái gì cũng không nhìn thấy thì sao tìm kiếm bảo vật?”
“Mẹ nó, ta chỉ có thể nhìn được khoảng cách mấy trượng!”
“Nơi này, rất cổ quái, mọi người theo sát một chút.”
…
Trong sương mù, những người khí vận chi tử kia ai cũng bực bội.
Thị lực bọn họ không tốt như Diệp Viễn, chỉ có thể nhìn được khoảng cách mấy trượng.
Đối với một cường giả Chân Thần Cảnh mà nói, cái này so với người mù không có gì khác nhau cả.
Loại cảm giác này, khiến bọn họ vô cùng bực bội.
Diệp Viễn phát hiện, sau khi đi vào sương mù, từng đội ngũ trở nên phân tán rất nhiều, không giống trước đó là một đám đội ngũ lớn.
Mọi người cũng đều biết, chỗ này nguy hiểm thì nguy hiểm, chỉ sợ là có không ít đồ tốt.
Có điều, hai đội ngũ của Tống Ngọc và Tả Mạc không hẹn mà chọn đi cùng một hướng với Diệp Viễn.
Đương nhiên, bọn họ thật sự căn bản không biết, Diệp Viễn đang cách bọn họ không xa.
“Ừm? Không đúng!”
Vừa quay người lại, Diệp Viễn đột nhiên cảm giác được là lạ ở chỗ nào, quay đầu lại lần nữa, nhìn về phía đội ngũ của Tống Ngọc.
Vừa nhìn, không khỏi hết hồn.
Đại đế Cực Vận bọn họ đi vào đây, tổng cộng có chín người.
Vừa rồi lúc đi ra ngoài hai người khác đã chết, vậy thì phải còn lại sáu người mới đúng.
Nhưng mà vì sao, bây giờ trong đội ngũ lại có bảy người?
Người đi cùng, Diệp Viễn đều có ấn tượng.
Liếc mắt quét tới, Diệp Viễn liền phát hiện người đi cuối cùng không đúng lắm.
Hắn nhìn chằm chằm người đi phía sau, giống như là u linh.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!