Lọc Truyện

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 

 

Diệp Viễn nói: “Ta hỏi ngươi, chiến trường Cổ Thần này, rốt cuộc là nơi nào?”

 

Mày Vô Đạo nhăn lại, dường như đang cố gắng nghĩ lại.

 

Cuối cùng, hắn lại lắc lắc đầu nói: “Thời gian quá lâu rồi, thật sự không nhớ rõ. Lão hủ chỉ nhớ, trước đây cuộc chiến này đã quét sạch toàn bộ Thông Thiên Giới, dường như không có một cường giả nào có thể nằm ngoài cuộc.”

 

Lời nói Vô Đạo mặc dù bình thản, nhưng mà đám người Diệp Viễn nghe thấy lại là một hồi kinh tâm động phách.

 

Đại chiến khoáng thế quét sạch toàn bộ Thông Thiên Giới, vậy thì phải thảm liệt và đồ sộ đến mức nào!

 

Xem ra chiến trường Cổ Thần này, trước đây không biết đã có bao nhiêu cường giả chết ở chỗ này, thảo nào lại hung hiểm như thế.

 

Diệp Viễn hơi nhíu mày nói: “Ta nghe nói, chỗ này từng có cường giả Đạo Tổ chết, có việc này không?”

 

Sau một hồi suy nghĩ, Vô Đạo gật đầu nói: “Đó là một trận đại chiến mà dù là ai cũng không thể đứng ngoài cuộc, Đạo Tổ cũng không được! Chẳng những có cường giả Đạo Tổ chết trận, hơn nữa còn không chỉ có một người.”

 

“Không thể nào! Cường giả Đạo Tổ bất tử bất diệt, sao có thể chết? Hừ, nói khoác cũng không làm bản nháp trước!” Tống Ngọc hơi biến sắc, hừ lạnh nói.

 

Vô Đạo lắc đầu nói: “Ta không có nói khoác, sự đáng sợ của trận chiến kia ngươi căn bản không thể nào tưởng tượng được.”

 

Sắc mặt Vô Đạo có chút ảm đạm, dường như ký ức mờ nhạt kia khiến hắn vô cùng sợ hãi.

 

Sắc mặt mấy người cũng rất khó coi, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe nói, cường giả Đạo Tổ thế mà lại chết!

 

Cường giả Đạo Tổ, là người được thừa kế pháp tắc một phương, chẳng khác gì đại biểu cho thiên đạo, ai có thể giết chết bọn họ?

 

Diệp Viễn thở dài nói: “Xem ra Thông Thiên Giới này, cũng không đơn giản như chúng ta tưởng tượng!”

 

Mặc dù Tiên Lâm Thiên Tôn lợi hại, có thể nói dù hắn chỉ là một Thiên Tôn, nhưng ngay Thiên Đế cũng không là gì cả.

 

Cường giả Thiên Đế, đó là một thế giới khác, một phạm vi khác.

 

Bọn họ, có thể còn có liên quan đến một vài Đạo Tổ, đương nhiên cũng sẽ biết rõ rất nhiều chuyện người khác không biết.

 

Còn về Tiên Lâm Thiên Tôn, hắn chưa bước vào cái vòng kia cho nên những thứ biết rõ, cũng rất có hạn.

 

Tất cả những thứ này đều cần tự bản thân Diệp Viễn đi tìm hiểu.

 

“Về trận đại chiến kia, ngươi còn nhớ được bao nhiêu?” Diệp Viễn lại hỏi.

 

Vô Đạo lắc đầu nói: “Không nhớ rõ nữa, lão hủ ở trong đại chiến kia, cũng chỉ là một tiểu lâu la mà thôi. Ta chỉ nhớ, về sau chúng ta gọi trận đại chiến kia là… trận chiến diệt thế!”

 

Diệp Viễn biến sắc, nói: “Trận chiến diệt thế… cái tên thật đáng sợ! Toàn bộ Thông Thiên Giới, gần như diệt tuyệt hết sao? Vậy đối thủ của các ngươi, là ai?”

 

Vô Đạo cau mày nói: “Không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ… là một trận đại chiến chủng tộc!”

 

“Đại chiến chủng tộc? Lẽ nào là nhân tộc và ma tộc, hoặc là yêu tộc?” Diệp Viễn cau mày nói.

 

“Đều không phải! Ta… ta không nhớ được! Ta chỉ nhớ, chủng tộc kia rất đáng sợ! Vô cùng đáng sợ! Bọn họ… quá mạnh!”

 

Lúc nói đến chỗ này, Diệp Viễn cảm giác được trong lòng Vô Đạo sợ run.

 

Hiển nhiên, hắn thật sự vô cùng sợ hãi chủng tộc kia.

 

“Được rồi, không cần biết đó là chủng tộc gì, bây giờ đã không còn tồn tại ở Thông Thiên Giới nữa.” Diệp Viễn bất đắc dĩ nói.

 

Nghe hai người này nói chuyện, khiếp sợ trong lòng bốn người Tống Ngọc vô cùng, gần như không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

 

Bọn họ phảng phất như nghe được một bí mật lớn của Thông Thiên Giới.

 

Hóa ra, cường giả Đạo Tổ cũng sẽ chết!

 

Hóa ra, Thông Thiên Giới từng xảy ra một trận đại chiến diệt thế!

 

Hóa ra…

 

Chỉ tiếc, ký ức của Vô Đạo không có nhiều, nếu không bọn họ nhất định có thể biết rõ nhiều hơn về trận đại chiến diệt thế đó.

 

“Tiểu… tiểu huynh đệ, lão hủ đã nói hết những điều ta biết cho ngươi rồi, có thể… có thể đi được chưa?” Sắc mặt Vô Đạo khó coi nói.

 

Diệp Viễn cười mà như không cười nói: “Đi? Ha ha, ngươi đã muốn đoạt xá ta rồi, còn trông chờ ta thả ngươi đi?”

 

Vô Đạo phiền muộn nói: “Đó… đó là hiểu lầm… hiểu lầm!”

 

Diệp Viễn cười lạnh nói: “Hiểu lầm? Ta không cảm thấy đây là hiểu lầm! Ngươi trăm phương ngàn kế phong ấn mình ở trong di cốt, không phải là vì đoạt xá người khác sao? Thả ngươi đi ra ngoài, ngươi lại đi tìm một thân thể thích hợp rồi quay trở lại tìm ta báo thù sao?”

 

Sắc mặt Vô Đạo khó coi nói: “Sao… sao có thể?”


Diệp Viễn khoát khoát tay, thản nhiên nói: “Đừng có nhiều lời, thả ngươi là không thể nào. Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là về sau ngươi đi theo ta, hoặc là, chết!”

 

Diệp Viễn nói: “Ta hỏi ngươi, chiến trường Cổ Thần này, rốt cuộc là nơi nào?”

 

Mày Vô Đạo nhăn lại, dường như đang cố gắng nghĩ lại.

 

Cuối cùng, hắn lại lắc lắc đầu nói: “Thời gian quá lâu rồi, thật sự không nhớ rõ. Lão hủ chỉ nhớ, trước đây cuộc chiến này đã quét sạch toàn bộ Thông Thiên Giới, dường như không có một cường giả nào có thể nằm ngoài cuộc.”

 

Lời nói Vô Đạo mặc dù bình thản, nhưng mà đám người Diệp Viễn nghe thấy lại là một hồi kinh tâm động phách.

 

Đại chiến khoáng thế quét sạch toàn bộ Thông Thiên Giới, vậy thì phải thảm liệt và đồ sộ đến mức nào!

 

Xem ra chiến trường Cổ Thần này, trước đây không biết đã có bao nhiêu cường giả chết ở chỗ này, thảo nào lại hung hiểm như thế.

 

Diệp Viễn hơi nhíu mày nói: “Ta nghe nói, chỗ này từng có cường giả Đạo Tổ chết, có việc này không?”

 

Sau một hồi suy nghĩ, Vô Đạo gật đầu nói: “Đó là một trận đại chiến mà dù là ai cũng không thể đứng ngoài cuộc, Đạo Tổ cũng không được! Chẳng những có cường giả Đạo Tổ chết trận, hơn nữa còn không chỉ có một người.”

 

“Không thể nào! Cường giả Đạo Tổ bất tử bất diệt, sao có thể chết? Hừ, nói khoác cũng không làm bản nháp trước!” Tống Ngọc hơi biến sắc, hừ lạnh nói.

 

Vô Đạo lắc đầu nói: “Ta không có nói khoác, sự đáng sợ của trận chiến kia ngươi căn bản không thể nào tưởng tượng được.”

 

Sắc mặt Vô Đạo có chút ảm đạm, dường như ký ức mờ nhạt kia khiến hắn vô cùng sợ hãi.

 

Sắc mặt mấy người cũng rất khó coi, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe nói, cường giả Đạo Tổ thế mà lại chết!

 

Cường giả Đạo Tổ, là người được thừa kế pháp tắc một phương, chẳng khác gì đại biểu cho thiên đạo, ai có thể giết chết bọn họ?

 

Diệp Viễn thở dài nói: “Xem ra Thông Thiên Giới này, cũng không đơn giản như chúng ta tưởng tượng!”

 

Mặc dù Tiên Lâm Thiên Tôn lợi hại, có thể nói dù hắn chỉ là một Thiên Tôn, nhưng ngay Thiên Đế cũng không là gì cả.

 

Cường giả Thiên Đế, đó là một thế giới khác, một phạm vi khác.

 

Bọn họ, có thể còn có liên quan đến một vài Đạo Tổ, đương nhiên cũng sẽ biết rõ rất nhiều chuyện người khác không biết.

 

Còn về Tiên Lâm Thiên Tôn, hắn chưa bước vào cái vòng kia cho nên những thứ biết rõ, cũng rất có hạn.

 

Tất cả những thứ này đều cần tự bản thân Diệp Viễn đi tìm hiểu.

 

“Về trận đại chiến kia, ngươi còn nhớ được bao nhiêu?” Diệp Viễn lại hỏi.

 

Vô Đạo lắc đầu nói: “Không nhớ rõ nữa, lão hủ ở trong đại chiến kia, cũng chỉ là một tiểu lâu la mà thôi. Ta chỉ nhớ, về sau chúng ta gọi trận đại chiến kia là… trận chiến diệt thế!”

 

Diệp Viễn biến sắc, nói: “Trận chiến diệt thế… cái tên thật đáng sợ! Toàn bộ Thông Thiên Giới, gần như diệt tuyệt hết sao? Vậy đối thủ của các ngươi, là ai?”

 

Vô Đạo cau mày nói: “Không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ… là một trận đại chiến chủng tộc!”

 

“Đại chiến chủng tộc? Lẽ nào là nhân tộc và ma tộc, hoặc là yêu tộc?” Diệp Viễn cau mày nói.

 

“Đều không phải! Ta… ta không nhớ được! Ta chỉ nhớ, chủng tộc kia rất đáng sợ! Vô cùng đáng sợ! Bọn họ… quá mạnh!”

 

Lúc nói đến chỗ này, Diệp Viễn cảm giác được trong lòng Vô Đạo sợ run.

 

Hiển nhiên, hắn thật sự vô cùng sợ hãi chủng tộc kia.

 

“Được rồi, không cần biết đó là chủng tộc gì, bây giờ đã không còn tồn tại ở Thông Thiên Giới nữa.” Diệp Viễn bất đắc dĩ nói.

 

Nghe hai người này nói chuyện, khiếp sợ trong lòng bốn người Tống Ngọc vô cùng, gần như không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

 

Bọn họ phảng phất như nghe được một bí mật lớn của Thông Thiên Giới.

 

Hóa ra, cường giả Đạo Tổ cũng sẽ chết!

 

Hóa ra, Thông Thiên Giới từng xảy ra một trận đại chiến diệt thế!

 

Hóa ra…

 

Chỉ tiếc, ký ức của Vô Đạo không có nhiều, nếu không bọn họ nhất định có thể biết rõ nhiều hơn về trận đại chiến diệt thế đó.

 

“Tiểu… tiểu huynh đệ, lão hủ đã nói hết những điều ta biết cho ngươi rồi, có thể… có thể đi được chưa?” Sắc mặt Vô Đạo khó coi nói.

 

Diệp Viễn cười mà như không cười nói: “Đi? Ha ha, ngươi đã muốn đoạt xá ta rồi, còn trông chờ ta thả ngươi đi?”

 

Vô Đạo phiền muộn nói: “Đó… đó là hiểu lầm… hiểu lầm!”

 

Diệp Viễn cười lạnh nói: “Hiểu lầm? Ta không cảm thấy đây là hiểu lầm! Ngươi trăm phương ngàn kế phong ấn mình ở trong di cốt, không phải là vì đoạt xá người khác sao? Thả ngươi đi ra ngoài, ngươi lại đi tìm một thân thể thích hợp rồi quay trở lại tìm ta báo thù sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT