“Ta… ta thần phục ngươi!”
Mực dù Diệp Viễn nói hời hợt, giống như là đang thương lượng với Vô Đạo, nhưng mà hắn biết rõ, Diệp Viễn không nói đùa với hắn.
Diệp Viễn gật đầu, nói: “Bây giờ, ta thu ngươi, ngươi đừng phản kháng, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Khóe miệng Vô Đạo co rút, trong lòng vô cùng không tình nguyện.
Hắn đường đường là cường giả gần cấp đế, thế mà lại trở thành nô lệ cho một tiểu tử, điều này sao hắn có thể chịu nổi!
Chỉ là, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Lúc này, cũng không phải do hắn quyết định.
Vất vả lắm mới thoát từ trong phong ấn ra, nhưng mà kết quả lại là thế này.
Hắn không cam lòng!
Đúng lúc này, một đạo năng lượng thâm thúy, trực tiếp hút Vô Đạo vào, biến mất không thấy gì nữa.
Bên trong Trấn Hồn Châu có Vô Trần trấn áp, đương nhiên Diệp Viễn không cần lo lắng.
Vốn dĩ hắn dự định trực tiếp diệt Vô Đạo, có điều nghĩ lại, mặc dù ký ức của Vô Đạo này đã tiêu tán gần như không còn, nhưng mà dù sao cũng là cường giả thời kỳ viễn cổ.
E rằng, tương lai có một ngày, có thể sẽ dùng đến hắn.
“Diệp huynh, chúng ta vẫn là mau đi thôi. Những Cốt Ma kia thực lực không yếu, nếu như bọn họ trở về, chỉ sợ chúng ta không tránh được một trận khổ chiến.” Tống Ngọc nhắc nhở.
Diệp Viễn gật đầu, dẫn mọi người rời đi.
Ai ngờ, bọn họ vừa ra khỏi sơn động, đã đụng phải mấy người, không phải đám người Tả Mạc, Phong Tiếu Thiên thì còn có thể là ai?
Có điều lúc này, những người khí vận chi tử thực lực yếu ở bên cạnh họ đã không thấy một ai, e rằng đã chết.
Tả Mạc và Phong Tiếu Thiên vừa nhìn thấy đám người Diệp Viễn, nhất thời biến sắc.
Nhìn sơn động phía sau đám người Diệp Viễn, Tả Mạc trầm giọng nói: “Sao các ngươi lại ở chỗ này? Lẽ nào… Di cốt Thiên Tôn kia, đã bị các ngươi lấy rồi?”
Con ngươi Phong Tiếu Thiên cũng hơi co lại, có điều điểm hắn quan tâm lại không giống với Tả Mạc.
“Tống Ngọc, ngươi thế mà lại đột phá rồi! Không đúng, các ngươi… tất cả các ngươi đều đột phá?”
Phong Tiếu Thiên phát hiện, chẳng những Tống Ngọc đột phá đến Chân Thần tầng bốn, những người khác trừ Diệp Viễn ra, thực lực đều là bất ngờ tăng mạnh, đột phá hơn một cảnh giới nhỏ.
Từng người, gần như ai cũng đã sắp đột phá đến Chân Thần tầng bốn.
Rốt cuộc là bọn người kia đã gặp được cơ duyên nghịch thiên gì, mà lại có thể đột phá tập thể như thế?
Phong Tiếu Thiên vừa nói, Tả Mạc cũng chú ý tới, vô cùng cả kinh.
Hai người, hắn và Tả mạc đều là người mang khí Đế Lăng, lúc trước cũng là mỗi người gặp được cơ duyên lớn, mới miễn cưỡng đột phá đến Chân Thần tầng bốn.
Còn về đám người đi theo bọn họ, thì không có số may mắn như vậy.
Nhưng mà đội ngũ của Tống Ngọc này, lại đột phá tập thể, cơ duyên bậc này, quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
Tống Ngọc chẳng qua là người có khí Hoàng Cực, dạng người như Tả Mạc và Phong Tiếu Thiên không chút nào để ý đến hắn.
Nhưng ai biết, đám người Tống Ngọc này lại yên lặng mà đuổi kịp tốc độ của hắn.
“Ha ha, có phải là bất ngờ lắm không? Ta chỉ là một khí Hoàng Cực nho nhỏ lại có thể đuổi kịp tốc độ tu luyện của những người có khí Đế Lăng như các ngươi!” Vẻ mặt Tống Ngọc đắc ý nói.
Vẻ mặt Phong Tiếu Thiên bực bội, hiển nhiên là bị nghẹn không nhẹ, trầm giọng nói: “Ta hỏi ngươi, di cốt Thiên Tôn là bị các ngươi lấy rồi đúng không?”
Tống Ngọc cười lạnh nói: “Phải thì như thế nào?”
Trong mắt Tả Mạc hiện lên tia lạnh, lạnh lùng nói: “Giao ra đây, tha cho các ngươi một mạng!”
“Ta… ta thần phục ngươi!”
Mực dù Diệp Viễn nói hời hợt, giống như là đang thương lượng với Vô Đạo, nhưng mà hắn biết rõ, Diệp Viễn không nói đùa với hắn.
Diệp Viễn gật đầu, nói: “Bây giờ, ta thu ngươi, ngươi đừng phản kháng, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Khóe miệng Vô Đạo co rút, trong lòng vô cùng không tình nguyện.
Hắn đường đường là cường giả gần cấp đế, thế mà lại trở thành nô lệ cho một tiểu tử, điều này sao hắn có thể chịu nổi!
Chỉ là, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Lúc này, cũng không phải do hắn quyết định.
Vất vả lắm mới thoát từ trong phong ấn ra, nhưng mà kết quả lại là thế này.
Hắn không cam lòng!
Đúng lúc này, một đạo năng lượng thâm thúy, trực tiếp hút Vô Đạo vào, biến mất không thấy gì nữa.
Bên trong Trấn Hồn Châu có Vô Trần trấn áp, đương nhiên Diệp Viễn không cần lo lắng.
Vốn dĩ hắn dự định trực tiếp diệt Vô Đạo, có điều nghĩ lại, mặc dù ký ức của Vô Đạo này đã tiêu tán gần như không còn, nhưng mà dù sao cũng là cường giả thời kỳ viễn cổ.
E rằng, tương lai có một ngày, có thể sẽ dùng đến hắn.
“Diệp huynh, chúng ta vẫn là mau đi thôi. Những Cốt Ma kia thực lực không yếu, nếu như bọn họ trở về, chỉ sợ chúng ta không tránh được một trận khổ chiến.” Tống Ngọc nhắc nhở.
Diệp Viễn gật đầu, dẫn mọi người rời đi.
Ai ngờ, bọn họ vừa ra khỏi sơn động, đã đụng phải mấy người, không phải đám người Tả Mạc, Phong Tiếu Thiên thì còn có thể là ai?
Có điều lúc này, những người khí vận chi tử thực lực yếu ở bên cạnh họ đã không thấy một ai, e rằng đã chết.
Tả Mạc và Phong Tiếu Thiên vừa nhìn thấy đám người Diệp Viễn, nhất thời biến sắc.
Nhìn sơn động phía sau đám người Diệp Viễn, Tả Mạc trầm giọng nói: “Sao các ngươi lại ở chỗ này? Lẽ nào… Di cốt Thiên Tôn kia, đã bị các ngươi lấy rồi?”
Con ngươi Phong Tiếu Thiên cũng hơi co lại, có điều điểm hắn quan tâm lại không giống với Tả Mạc.
“Tống Ngọc, ngươi thế mà lại đột phá rồi! Không đúng, các ngươi… tất cả các ngươi đều đột phá?”
Phong Tiếu Thiên phát hiện, chẳng những Tống Ngọc đột phá đến Chân Thần tầng bốn, những người khác trừ Diệp Viễn ra, thực lực đều là bất ngờ tăng mạnh, đột phá hơn một cảnh giới nhỏ.
Từng người, gần như ai cũng đã sắp đột phá đến Chân Thần tầng bốn.
Rốt cuộc là bọn người kia đã gặp được cơ duyên nghịch thiên gì, mà lại có thể đột phá tập thể như thế?
Phong Tiếu Thiên vừa nói, Tả Mạc cũng chú ý tới, vô cùng cả kinh.
Hai người, hắn và Tả mạc đều là người mang khí Đế Lăng, lúc trước cũng là mỗi người gặp được cơ duyên lớn, mới miễn cưỡng đột phá đến Chân Thần tầng bốn.
Còn về đám người đi theo bọn họ, thì không có số may mắn như vậy.
Nhưng mà đội ngũ của Tống Ngọc này, lại đột phá tập thể, cơ duyên bậc này, quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
Tống Ngọc chẳng qua là người có khí Hoàng Cực, dạng người như Tả Mạc và Phong Tiếu Thiên không chút nào để ý đến hắn.
Nhưng ai biết, đám người Tống Ngọc này lại yên lặng mà đuổi kịp tốc độ của hắn.
“Ha ha, có phải là bất ngờ lắm không? Ta chỉ là một khí Hoàng Cực nho nhỏ lại có thể đuổi kịp tốc độ tu luyện của những người có khí Đế Lăng như các ngươi!” Vẻ mặt Tống Ngọc đắc ý nói.
Vẻ mặt Phong Tiếu Thiên bực bội, hiển nhiên là bị nghẹn không nhẹ, trầm giọng nói: “Ta hỏi ngươi, di cốt Thiên Tôn là bị các ngươi lấy rồi đúng không?”