Cho dù không sử dụng Thiên Tôn Linh Bảo, thực lực bản thân của Diệp Viễn cũng mạnh đến mức đủ để chiến đấu với Chân Thần tầng bốn!
Đạo Sinh Tử Ấn này chính là ấn pháp Tam Tinh Niết Bàn Ấn tầng hai.
Là người sống hai kiếp, lĩnh ngộ của Diệp Viễn với bộ ấn pháp này, mạnh hơn rất nhiều so với người khác.
Loại giác ngộ sau sinh tử này không phải là những người mới bắt đầu có thể so sánh được.
Sau khi đột phá đến Nguyên Đan Cảnh, thần nguyên của Diệp Viễn đã đủ để thi triển đạo ấn quyết thứ hai này.
Bây giờ thi triển ra, uy lực quả nhiên không phải bình thường.
Đối đầu với Phong Tiếu Thiên Chân Thần tầng bốn, hắn có thể vững vàng áp đảo!
“Còn đánh không?” Diệp Viễn nhìn Phong Tiếu Thiên cười mà như không cười nói.
Bên kia, Tống Ngọc và Tả Mạc cũng dừng lại.
Sở dĩ Tả Mạc lựa chọn động thủ là bởi gì chắc chắn Tống Ngọc bên này không phải là đối thủ, chỉ có một mình Chân Thần tầng bốn là hắn.
Nhưng ai ngờ được, chỉ một đạo Sinh Tử Ấn của Diệp Viễn lại có thể áp đảo Phong Tiếu Thiên.
Kết quả này, thật sự là vượt xa ngoài ý liệu của hắn.
Tả Mạc nhìn Diệp Viễn, lạnh lùng nói: “Di cốt Thiên Tôn này là chúng ta phát hiện ra trước, chúng ta còn dụ Ma Cốt ở chỗ này đi, các ngươi lại lấy nó làm của riêng, đây là đạo lý gì?”
Đánh không lại, bắt đầu nói đạo lý!
Diệp Viễn bật cười nói: “Ngươi nhìn thấy thì là của ngươi? Bây giờ ta nhìn thấy ngươi, ta muốn ngươi làm nô lệ, ngươi có làm không?”
Phốc!
Mọi người cười vang.
Tả Mạc tức đến xanh mặt, trầm giọng nói: “Diệp Viễn, ngươi đừng có làm càn! Lẽ nào, ngươi thật tự muốn liều đánh cá chết lưới rách sao?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Cá chết lưới rách? Vậy thì ngươi cũng phải có bản lĩnh này mới được! Thật sự đánh tiếp, ai sống ai chết còn chưa biết được đâu! Huồng hồ, các ngươi cũng là nhằm về phía Kỳ Lân Đế Cốt mà đến đúng không? Đừng nói đánh sống đánh chết, cho dù là bị thương ở Cốt Ma Lĩnh này, ta cũng muốn xem xem, ngươi làm thế nào để đoạt được căn Đế Cốt này.”
Thần sắc của Tả Mạc và Phong Tiếu Thiên cứng lại, không ngờ được Diệp Viễn thế mà cũng nhằm đến Đế Cốt.
Lần này, phiền phức rồi.
Đến lúc đó, sẽ không tránh được long tranh hổ đấu.
Diệp Viễn nhìn hai người Tả Mạc, cười mà như không cười nói: “Huống hồ di cốt Thiên Tôn này ta lấy đi, coi như là cứu các ngươi một mạng. Nếu không, Tả Mạc ngươi… bây giờ e rằng đã không còn là Tả Mạc nữa.”
Tả Mạc cho rằng Diệp Viễn là cố ý cười nhạo hắn, giận dữ nói: “Tiểu tử, ngươi đừng có được lợi mà còn khoe mẽ!”
Tống Ngọc ở một bên cười lạnh nói: “Ai được lợi mà còn khoe mẽ? Diệp Viễn cũng không có lừa ngươi, căn di cốt Thiên Tôn này căn bản là một âm mưu. Cường giả Thiên Tôn kia biến mình thành một tia tàn hồn phong ấn ở bên trong di cốt, chỉ cần ngươi luyện hóa di cốt, cường giả Thiên Tôn kia sẽ đi ra đoạt xá! Hắc, ngươi không lấy được di cốt, coi như vận khí của ngươi tốt.”
Tả Mạc và Phong Tiếu Thiên nghe vậy đều là biến sắc, hiển nhiên, bọn họ không ngờ được lại còn có dạng này.
Có điều, rất nhanh, Tả Mạc liền khôi phục lại, cười lạnh nói: “Nếu đã như vậy, vì sao các ngươi lại không sao?”
Tống Ngọc cười nói: “Thủ đoạn của Diệp huynh, sao các ngươi có thể đoán được?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Nói với bọn họ chuyện này để làm gì, chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, Diệp Viễn cùng đám người Tống Ngọc, trực tiếp rời đi.
Hai người Tả Mạc và Phong Tiếu Thiên hai mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn không xuất thủ.
Đúng như Diệp Viễn nói, Đế Cốt mới là mục đích cuối cùng.
Nếu như tiêu hao ở chỗ này quá nhiều, cuối cùng ai cũng không chiếm được Đế Cốt, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
…
Càng đi vào sâu Cốt Ma Lĩnh, chấn động truyền ra càng thêm kinh tâm động phách.
Cho dù không sử dụng Thiên Tôn Linh Bảo, thực lực bản thân của Diệp Viễn cũng mạnh đến mức đủ để chiến đấu với Chân Thần tầng bốn!
Đạo Sinh Tử Ấn này chính là ấn pháp Tam Tinh Niết Bàn Ấn tầng hai.
Là người sống hai kiếp, lĩnh ngộ của Diệp Viễn với bộ ấn pháp này, mạnh hơn rất nhiều so với người khác.
Loại giác ngộ sau sinh tử này không phải là những người mới bắt đầu có thể so sánh được.
Sau khi đột phá đến Nguyên Đan Cảnh, thần nguyên của Diệp Viễn đã đủ để thi triển đạo ấn quyết thứ hai này.
Bây giờ thi triển ra, uy lực quả nhiên không phải bình thường.
Đối đầu với Phong Tiếu Thiên Chân Thần tầng bốn, hắn có thể vững vàng áp đảo!
“Còn đánh không?” Diệp Viễn nhìn Phong Tiếu Thiên cười mà như không cười nói.
Bên kia, Tống Ngọc và Tả Mạc cũng dừng lại.
Sở dĩ Tả Mạc lựa chọn động thủ là bởi gì chắc chắn Tống Ngọc bên này không phải là đối thủ, chỉ có một mình Chân Thần tầng bốn là hắn.
Nhưng ai ngờ được, chỉ một đạo Sinh Tử Ấn của Diệp Viễn lại có thể áp đảo Phong Tiếu Thiên.
Kết quả này, thật sự là vượt xa ngoài ý liệu của hắn.
Tả Mạc nhìn Diệp Viễn, lạnh lùng nói: “Di cốt Thiên Tôn này là chúng ta phát hiện ra trước, chúng ta còn dụ Ma Cốt ở chỗ này đi, các ngươi lại lấy nó làm của riêng, đây là đạo lý gì?”
Đánh không lại, bắt đầu nói đạo lý!
Diệp Viễn bật cười nói: “Ngươi nhìn thấy thì là của ngươi? Bây giờ ta nhìn thấy ngươi, ta muốn ngươi làm nô lệ, ngươi có làm không?”
Phốc!
Mọi người cười vang.
Tả Mạc tức đến xanh mặt, trầm giọng nói: “Diệp Viễn, ngươi đừng có làm càn! Lẽ nào, ngươi thật tự muốn liều đánh cá chết lưới rách sao?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Cá chết lưới rách? Vậy thì ngươi cũng phải có bản lĩnh này mới được! Thật sự đánh tiếp, ai sống ai chết còn chưa biết được đâu! Huồng hồ, các ngươi cũng là nhằm về phía Kỳ Lân Đế Cốt mà đến đúng không? Đừng nói đánh sống đánh chết, cho dù là bị thương ở Cốt Ma Lĩnh này, ta cũng muốn xem xem, ngươi làm thế nào để đoạt được căn Đế Cốt này.”
Thần sắc của Tả Mạc và Phong Tiếu Thiên cứng lại, không ngờ được Diệp Viễn thế mà cũng nhằm đến Đế Cốt.
Lần này, phiền phức rồi.
Đến lúc đó, sẽ không tránh được long tranh hổ đấu.
Diệp Viễn nhìn hai người Tả Mạc, cười mà như không cười nói: “Huống hồ di cốt Thiên Tôn này ta lấy đi, coi như là cứu các ngươi một mạng. Nếu không, Tả Mạc ngươi… bây giờ e rằng đã không còn là Tả Mạc nữa.”
Tả Mạc cho rằng Diệp Viễn là cố ý cười nhạo hắn, giận dữ nói: “Tiểu tử, ngươi đừng có được lợi mà còn khoe mẽ!”
Tống Ngọc ở một bên cười lạnh nói: “Ai được lợi mà còn khoe mẽ? Diệp Viễn cũng không có lừa ngươi, căn di cốt Thiên Tôn này căn bản là một âm mưu. Cường giả Thiên Tôn kia biến mình thành một tia tàn hồn phong ấn ở bên trong di cốt, chỉ cần ngươi luyện hóa di cốt, cường giả Thiên Tôn kia sẽ đi ra đoạt xá! Hắc, ngươi không lấy được di cốt, coi như vận khí của ngươi tốt.”
Tả Mạc và Phong Tiếu Thiên nghe vậy đều là biến sắc, hiển nhiên, bọn họ không ngờ được lại còn có dạng này.
Có điều, rất nhanh, Tả Mạc liền khôi phục lại, cười lạnh nói: “Nếu đã như vậy, vì sao các ngươi lại không sao?”
Tống Ngọc cười nói: “Thủ đoạn của Diệp huynh, sao các ngươi có thể đoán được?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Nói với bọn họ chuyện này để làm gì, chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, Diệp Viễn cùng đám người Tống Ngọc, trực tiếp rời đi.
Hai người Tả Mạc và Phong Tiếu Thiên hai mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn không xuất thủ.
Đúng như Diệp Viễn nói, Đế Cốt mới là mục đích cuối cùng.
Nếu như tiêu hao ở chỗ này quá nhiều, cuối cùng ai cũng không chiếm được Đế Cốt, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!