Lọc Truyện

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 

 

Nhưng mà bây giờ, hắn và Phong Tiếu Thiên lấy hai địch một, điều này đã tạo cho hắn một cơ hội.

 

Giờ khắc này, một nhiệt độ khủng bố lấy Tả Mạc làm trung tâm phóng ra ngoài, dường như muốn đốt cháy tất cả thành hư vô.

 

Lúc này, hai mắt Tả Mạc chậm rãi mở ra, nhưng mà lại nhìn về phía Diệp Viễn cười to, nói: “Diệp Viễn, có phải là cảm thấy rất bất lực không? Ngươi… chỉ có thể mở to mắt nhìn đồng bạn của mình chết đi mà không làm gì được! Một khi phát động chiêu Đại Nhật Liệt Dương này, trong cùng cấp là tuyệt đối vô địch! Ha ha ha…”

 

Sức mạnh pháp tắc hỏa diễm khủng bố, vang vọng trong thiên địa.

 

Sắc mặt Tống Ngọc chợt biến, một cỗ uy hiếp chết chóc đập vào mặt.

 

“Phong huynh vất vả rồi, giao cho ta đi!” Tả Mạc kiêu ngạo nói.

 

Phong Tiếu Thiên cười lớn một tiếng, đột nhiên kéo dài khoảng cách với Tống Ngọc.

 

“Ha ha, một chiêu này của Tả huynh, thật lợi hại!” Phong Tiếu Thiên nói.

 

Tả Mạc cười ngạo nghễ, đột nhiên lòng bàn tay đưa ra, ánh mặt trời khủng bố kia, lao về phía Tống Ngọc.

 

Tống Ngọc muốn chạy trốn, nhưng mà không gian xung quanh đã bị pháp tắc hỏa diễm vô tận bao vây lại, hắn giống như là rơi vào vũng bùn, căn bản không thể nào nhúc nhích được.

 

Ánh mặt trời mạnh mẽ kia càng ngày càng gần, sắc mặt Tống Ngọc tái nhợt như tờ giấy.

 

Bảo hắn chờ chết, vậy thì không thể nào.

 

Nhưng mà thời gian vội vàng, hắn chỉ có thể xuất ra một kiếm mạnh nhất, có thể ngăn cản được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

 

Hắn vận thần nguyên toàn thân lên, trong nháy mắt dốc hết toàn bộ sức mạnh.

 

“Thất Tuyệt Vị Ương Kiếm!”

 

Tống Ngọc hét lớn một tiếng, đột nhiên xuất ra một kiếm.

 

Nhìn thấy một màn này, Tả Mạc cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Châu chấu đá xe, an tâm đi chết đi!”

 

Một kiếm của Tống Ngọc tuy mạnh, nhưng mà trong lúc vội vàng căn bản không thể nào điều động được quá nhiều linh khí, đương nhiên không thể nào so được với Đại Nhật Liệt Dương.

 

Ở trước mặt Đại Nhật Liệt Dương, một chiêu Thất Tuyệt Vị Ương Kiếm này của Tống Ngọc giống như là đứa trẻ múa kiếm vậy.

 

Vẻ mặt Tống Ngọc tuyệt vọng, phát hiện một kiếm này của mình, căn bản là không lay động được Đại Nhật Liệt Dương này chút nào.

 

Ngay lúc Đại Nhật Liệt Dương và Thất Tuyệt Vị Ương kiếm gần chạm vào nhau, trong tích tắc một đạo kiếm ý vô cùng khủng bố từ xa lao tới, trong chớp mắt đã đến nơi!

 

Oanh!

 

Mặt đất chấn động, thanh thế to lớn.

 

Cho dù là những cường giả Chân Thần như Tống Ngọc, cũng không đứng vững được.

 

Những Cốt Ma kia, bị chấn động mạnh mẽ này nổ tung bay tán loạn.

 

Tả Mạc đứng mũi chịu sào, chỉ thấy hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bay ngược ra, trực tiếp đập vào ngọn núi phía sau, rồi mới dừng lại.

 

Vẻ mặt hắn hoảng sợ, nhìn Diệp Viễn đi từ trong đống Cốt Ma đi tới, tràn đầy vẻ không dám tin.

 

Một kiếm này, là Diệp Viễn xuất thủ?

 

“Đây… đây là xảy ra chuyện gì vậy?”

 

“Một kiếm này quá mạnh!”

 

“Diệp Viễn xuất kiếm từ chỗ xa như vậy, thế mà lại đánh sau đến trước, chẳng những chôn vùi Đại Nhật Liệt Dương, còn đánh Tả Mạc bị thương, đây… đây sao có thể?” Phong Tiếu Thiên cũng khiếp sợ nhìn bóng người kia.

 

Một kiếm này xuất ra, đúng là trực tiếp lao thẳng một đường từ trong đại quân Cốt Ma.

 

Tốc độ Diệp Viễn rất nhanh, đã đi đến biên giới đại quân Cốt Ma.

 

Tống Ngọc chưa tỉnh lại trong chấn kinh mà một kiếm này tặng, vui sướng sống sót sau kiếp nạn còn chưa kịp xuất hiện.


Một kiếm này, làm hắn chấn kinh.

 

Nhưng mà bây giờ, hắn và Phong Tiếu Thiên lấy hai địch một, điều này đã tạo cho hắn một cơ hội.

 

Giờ khắc này, một nhiệt độ khủng bố lấy Tả Mạc làm trung tâm phóng ra ngoài, dường như muốn đốt cháy tất cả thành hư vô.

 

Lúc này, hai mắt Tả Mạc chậm rãi mở ra, nhưng mà lại nhìn về phía Diệp Viễn cười to, nói: “Diệp Viễn, có phải là cảm thấy rất bất lực không? Ngươi… chỉ có thể mở to mắt nhìn đồng bạn của mình chết đi mà không làm gì được! Một khi phát động chiêu Đại Nhật Liệt Dương này, trong cùng cấp là tuyệt đối vô địch! Ha ha ha…”

 

Sức mạnh pháp tắc hỏa diễm khủng bố, vang vọng trong thiên địa.

 

Sắc mặt Tống Ngọc chợt biến, một cỗ uy hiếp chết chóc đập vào mặt.

 

“Phong huynh vất vả rồi, giao cho ta đi!” Tả Mạc kiêu ngạo nói.

 

Phong Tiếu Thiên cười lớn một tiếng, đột nhiên kéo dài khoảng cách với Tống Ngọc.

 

“Ha ha, một chiêu này của Tả huynh, thật lợi hại!” Phong Tiếu Thiên nói.

 

Tả Mạc cười ngạo nghễ, đột nhiên lòng bàn tay đưa ra, ánh mặt trời khủng bố kia, lao về phía Tống Ngọc.

 

Tống Ngọc muốn chạy trốn, nhưng mà không gian xung quanh đã bị pháp tắc hỏa diễm vô tận bao vây lại, hắn giống như là rơi vào vũng bùn, căn bản không thể nào nhúc nhích được.

 

Ánh mặt trời mạnh mẽ kia càng ngày càng gần, sắc mặt Tống Ngọc tái nhợt như tờ giấy.

 

Bảo hắn chờ chết, vậy thì không thể nào.

 

Nhưng mà thời gian vội vàng, hắn chỉ có thể xuất ra một kiếm mạnh nhất, có thể ngăn cản được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

 

Hắn vận thần nguyên toàn thân lên, trong nháy mắt dốc hết toàn bộ sức mạnh.

 

“Thất Tuyệt Vị Ương Kiếm!”

 

Tống Ngọc hét lớn một tiếng, đột nhiên xuất ra một kiếm.

 

Nhìn thấy một màn này, Tả Mạc cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Châu chấu đá xe, an tâm đi chết đi!”

 

Một kiếm của Tống Ngọc tuy mạnh, nhưng mà trong lúc vội vàng căn bản không thể nào điều động được quá nhiều linh khí, đương nhiên không thể nào so được với Đại Nhật Liệt Dương.

 

Ở trước mặt Đại Nhật Liệt Dương, một chiêu Thất Tuyệt Vị Ương Kiếm này của Tống Ngọc giống như là đứa trẻ múa kiếm vậy.

 

Vẻ mặt Tống Ngọc tuyệt vọng, phát hiện một kiếm này của mình, căn bản là không lay động được Đại Nhật Liệt Dương này chút nào.

 

Ngay lúc Đại Nhật Liệt Dương và Thất Tuyệt Vị Ương kiếm gần chạm vào nhau, trong tích tắc một đạo kiếm ý vô cùng khủng bố từ xa lao tới, trong chớp mắt đã đến nơi!

 

Oanh!

 

Mặt đất chấn động, thanh thế to lớn.

 

Cho dù là những cường giả Chân Thần như Tống Ngọc, cũng không đứng vững được.

 

Những Cốt Ma kia, bị chấn động mạnh mẽ này nổ tung bay tán loạn.

 

Tả Mạc đứng mũi chịu sào, chỉ thấy hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bay ngược ra, trực tiếp đập vào ngọn núi phía sau, rồi mới dừng lại.

 

Vẻ mặt hắn hoảng sợ, nhìn Diệp Viễn đi từ trong đống Cốt Ma đi tới, tràn đầy vẻ không dám tin.

 

Một kiếm này, là Diệp Viễn xuất thủ?

 

“Đây… đây là xảy ra chuyện gì vậy?”

 

“Một kiếm này quá mạnh!”

 

“Diệp Viễn xuất kiếm từ chỗ xa như vậy, thế mà lại đánh sau đến trước, chẳng những chôn vùi Đại Nhật Liệt Dương, còn đánh Tả Mạc bị thương, đây… đây sao có thể?” Phong Tiếu Thiên cũng khiếp sợ nhìn bóng người kia.

 

Một kiếm này xuất ra, đúng là trực tiếp lao thẳng một đường từ trong đại quân Cốt Ma.

 

Tốc độ Diệp Viễn rất nhanh, đã đi đến biên giới đại quân Cốt Ma.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT