Lọc Truyện

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cho dù thuật luyện đan ở Cuồng Phong giới không mấy phát triển, tuy Kim Hoán Chân cũng là cường giả Hoá Hải Cảnh giống Dương Tu, nhưng địa vị của Dương Tu lại cao hơn hắn nhiều.

Lâm Nghị cũng hết cách đành nói: “Xin mời!”

Nói rồi, Lâm Nghị để mặc Kim Hoán Chân muốn làm gì thì làm.

Thoáng cái đã bốn canh giờ trôi qua, bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào.

Kim Hoán Chân không ngừng đi đi lại lại, thấy rõ rằng hắn đang vô cùng gấp và tức giận.

Còn Lâm Nghị này hôm nay ăn nhầm phải thuốc gì, mà vẫn luôn làm khó hắn.

Hẳn đã đợi ở đây mấy canh giờ rồi, không những không được một ngụm nước, mà Lâm Nghị còn sai người dọn hết ghế đi!

Thật đúng là không có chút tình chút lý nào mà!

Tuy đối với một võ giả Hồn Hải cảnh mà nói, đứng mấy canh giờ cũng không sao, nhưng cảm giác bị coi thường này khiến hắn cảm thấy vô cùng tủi nhục.

Trời không phụ lòng người, khi sắc trời đã bắt đầu nhá nhem tối, cuối cùng Dương Tu cũng đã từ phòng luyện đan bước ra.

Kim Hoán Chân thấy vậy vô cùng mừng rỡ, lập tức tươi cười đon đả nói: “Dương trưởng lão, Kim mỗ đợi ngài đã rất lâu rồi, cuối cùng cũng đã có thể gặp được ngài!”

Dương Tu cười đáp: “ồ, hoá ra là Hoán Chân, tới tìm ta có việc gì?”

Kim Hoán Chân thật không còn lời nào để nói, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Theo lý mà nói, thời gian luyện đan lâu như vậy, sẽ làm hao tổn một lượng lớn hồn lực của luyện dược sư. Cho dù không phải là đan dược quan trọng gì đi nữa, cũng sẽ phải có chút mệt mỏi mới đúng.

Nhưng thần sắc của Dương Tu vẫn rất tốt, không thấy chút dấu hiệu mỏi mệt nào, lẽ nào là Lâm Nghị lừa hắn?

Tiếp đó Kim Hoán Chân liền hỏi dò một câu: “Dương trưởng lão, vừa rồi là mới luyện đan sao?”

Dương Tu ngạc nhiên hỏi lại: “Luyện đan? Không có, ta chỉ nghiên cứu một vài thứ ở trong phòng luyện đan mà thôi, mải nghiên cứu mà quên mất cả thời gian, không ngờ trời đã tối thế này rồi.”

Kim Hoán Chân tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương trưởng lão, Kim mổ ta cũng không phải là người thích ngồi lê đôi mách, nhưng đồ đệ Lâm Nghị của ngài cũng thật là không coi người khác ra gì! Ta tới tìm ngài, hắn lại nói ngài đang luyện đan, hại Kim mỗ phải khổ sở ngồi đợi mất bốn canh giờ…”

Kim Hoán Chân nói hết mọi ấm ức phải chịu, tưởng rằng Dương Tu sẽ nghiêm khắc trừng trị Lâm Nghị một trận. Thế nhưng, sự việc lại phát triển theo hướng ngược lại với dự liệu của hắn!

Dương Tu nhìn Lâm Nghị, hỏi: “Ngươi nói với ngài ấy là ta đang luyện đan?”

Lâm Nghị gật đầu nói: “Đúng vậy ạ.”

Nói tới đây, Kim Hoán Chân đang chuẩn bị sẵn tâm lý ngồi xem kịch hay, nhưng câu nói tiếp theo của Dương Tu suýt chút nữa khiến hắn hộc máu.

Chỉ thấy Dương Tu chậm rãi quay đầu về phía Kim Hoán Chân nói: “ồ, là thế này, là lão phu đã nhớ nhầm, lão phu quả thật đã luyện đan một ngày! Hầy, già rồi, hay quên. Hoán Chân này, có việc gì ngày mai tới tìm ta, ta phải quay về nghỉ ngơi trước đã.”

Kim Hoán Chân mở to mắt nhìn Dương Tu, ngây ra một lúc, mãi tới khi Dương Tu đi rồi hắn mới bừng tỉnh lại, vội vàng đuổi theo.

“Dương trưởng lão xin dừng bước, Dương trưởng lão xin dừng bước!” Kim Hoán Chân lớn tiếng hô lên.

Dương Tu bất đắc dĩ nói: “Hoán Chân à, bây giờ cũng đã muộn rồi, có chuyện gì để ngày mai hẵng nói!”

Kim Hoán Chân vội vã đáp lại: “Dương trưởng lão đừng nói như vậy, đại quân sắp xuất trận chinh chiến, ta cũng không thể chậm trễ được! Dương trưởng lão, số đan dược của ta, rốt cuộc…”

“Đan dược? Đan dược gì?” Dương Tu ngạc nhiên hỏi.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT