Diệp Viễn biết một thương này đáng sợ thế nào, tất nhiên sẽ không sơ xuất.
Chỉ thấy hắn chỉ kiếm lên trời, thân hình hóa thành chín thân ảnh, chính là Cửu Kiếm Thức của Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm!
Đã rất lâu rồi Diệp Viễn không sử dụng cửu Kiếm Thức, uy lực của nó đúng là yếu hơn một chút so với Thiên Lưu Phi Hoa. Nhưng mà cửu Kiếm Thức cũng có ưu điểm mà Thiên Lưu Phi Hoa không bằng, đó chính là khó có thế dự đoán được thân pháp, và lực công kích vào một mục tiêu vô cùng cường đại!
Thiên Lưu Phi Hoa là loại cường đại vô thanh, mà cửu Kiếm Thức lại là loại cường đại kiểu bộc phát!
Hơn nữa theo sự cảm ngộ ngày càng thâm sâu của Diệp Viễn về chân ý vô thượng, hắn lại có thành tựu mới với việc vận dụng cửu Kiếm Thức.
Cửu Kiếm Thức không những không bị đào thải, ngược lại còn trở thành một đòn sát thủ khác của Diệp Viễn!
Mà hôm nay, cửu Kiếm Thức lại được thấy ánh mặt trời một lần nữa!
“Bá Võ Khiếu Vân Thương, Thương -Ảnh – Sát!” Triệu Thừa Càn gằn từng chữ một nói.
“Cửu Kiếm Thức – Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm!” Dường như là cùng một lúc, Diệp Viễn cũng nhàn nhạt lên tiếng.
Một khắc sau, xảy ra cảnh tượng chấn động khiến cho tất cả mọi người đều phải há mồm trợn mắt!
Trên lôi đài, đâu đâu cũng là thương ảnh và kiếm mang, khiến tất cả mọi người xem đều không kịp nhìn!
Thương ảnh của Triệu Thừa Càn tràn đầy đại khí, vừa nhanh vừa mạnh!
Kiếm mang của Diệp Viễn lại hàn tinh điểm điểm, ở khắp mọi nơi!
Thương ảnh và kiếm mang không ngừng va chạm vào nhau giữa không trung, tiêu tán; lại va vào nhau, lại tiêu tán.
Thương ảnh và kiếm mang mỗi bên chiếm lấy nửa giang sơn, nhất thời đúng là bất phân thắng bại!
“Thật… thật là quá mạnh! Đây chính là thực lực của thiên tài tuyệt đỉnh sao… thực sự là quá mạnh rồi! Trong vòng một hơi thời gian, bọn họ còn muốn xuất ra bao nhiêu kiếm, bao nhiêu thương đây?”
“Thương ảnh của Thất Hoàng Tử, đổi lại là người khác đứng trên lôi đài, e là bây giờ đã bị đâm thành tổ ong rồi. Còn có kiếm mang của Cơ Thanh, đây là dạng võ kỹ gì vậy, chín đạo huyễn ảnh lại cùng phát ra kiếm mang, lẽ nào chín đạo huyễn ảnh này đều là chân thân sao…?”
“Thật ra ở bất cứ phương diện nào Cơ Thanh cũng đã thắng rồi! Hắn thấp hơn Thất Hoàng Tử cả một đại cảnh giới, vậy mà lại đánh ngang cơ bất phân thắng bại với Thất Hoàng Tử, đây rõ ràng là về mặt cảm ngộ ý cảnh, Cơ Thanh đã vượt qua Thất Hoàng Tử quá nhiều rồi! Nhưng mà… dù sao Thất Hoàng Tử điện hạ cũng đã cảm ngộ được chân ý, vậy Cơ Thanh hẳn đã lĩnh ngộ được cái gì?”
Biểu hiện của Diệp Viễn, đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của tất cả mọi người.
Võ giả lĩnh ngộ chân ý, trong mắt đồng bối chính là sự tồn tại vô địch! Trừ phi đối thủ cũng lĩnh ngộ được chân ý, nếu không chỉ có nước bị hành hạ.
Từ trước đến nay chỉ có Triệu Thừa Càn vượt cấp khiêu khiến người khác, hôm nay lại bị Diệp Viễn lấy thực lực nửa bước Hóa Hải ép cho đến mức như thế này.
Đích thực là ở bất cứ phương diện nào thì hắn cũng đã hoàn toàn thua rồi.
Chỉ là chiến đấu xưa nay không phải là việc xét ở bất cứ phương diện nào, kẻ mạnh cũng không có khả năng thương xót cho kẻ yếu. Một khi đã lên lôi đài, chỉ xem kết quả không xem quá trình.
Ưu thế về cảnh giới của Triệu Thừa Càn rất nhanh đã được bộc lộ ra, hắn liên tục liều mạng xuất thương liên tiếp, phung phí nguyên lực của chính mình.
Thế cân bằng trên lôi đài bị phá vỡ, chỉ thấy những thương ânh cường đại đó, dần dần áp đảo kiếm mang!
Triệu Thừa Càn lại càng đánh càng hăng, xuất thương cũng càng ngày càng nhanh!
Thương ảnh không ngừng nuốt chửng kiếm mang, dần dần thu nhỏ phạm vi tấn công của Diệp Viễn lại!
Chứng kiến tình cảnh này, Tiêu Như Yên dường như sắp bị nghẹt thở. Móng tay của nàng đã đâm rất sâu vào da thịt, đâm rách cả lòng bàn tay mà nàng cũng không hề hay biết.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!