Nếu đã như vậy, chi bằng hắn cũng nên hào phóng một chút, truyền thụ lại y bát của mình.
Giết Cơ Thương Lan là nhiệm vụ vô cùng khó khăn, cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Diệp Viễn cũng không dám chắc bản thân có thể thành công được hay không.
Hơn nữa, Diệp Viễn cũng sắp phải rời khỏi Cuồng Phong giới, đối với đại đệ tử của mình làm sao hắn có thể keo kiệt được chứ.
Cho nên hắn giao lại cả ba thứ đó cho Tiêu Như Yên.
Có những thứ này, tương lai Tiêu Như Yên có muốn tiến vào Thần Vực cũng là chuyện đơn giản.
Nghe Diệp Viễn cảnh cáo như vậy, Tiêu Như Yên chợt biến sắc, biết phân lượng của Ngọc Giản này không hề nhẹ.
Tiêu Như Yên cũng là người trong nghề, nên chỉ cần nhìn qua những thứ trong ngọc giản cũng biết giá trị của nó ra sao.
Nàng bái sư là để tiếp cận Diệp Viễn, nhưng Diệp Viễn lại thật lòng coi nàng là truyền nhân của hắn.
Sau một hồi suy nghĩ, Tiêu Như Yên khó nhọc gật đầu nói: “Sư… sư phụ yên tâm, đồ nhi sẽ khắc ghi toàn bộ nội dung trong ngọc giản này vào thần hồn rồi từ từ giác ngộ, tuyệt đối sẽ không đế người thứ ba bi et được!”
Diệp Viễn gật đầu: “Tốt lắm, chuyện hôm nay tới đây, vết thương này của vi sư cũng không nhẹ, cần phải điều trị, ngươi theo ta về Tê Hà Sơn đi.”
Tiêu Như Yên khẽ gật đầu, nàng thật sự như đồ đệ bình thường đi tới dìu Diệp Viễn rời khỏi đó.
Diệp Viễn nhìn về phía Thi Hạo Nhiên khẽ gật đầu, một đám người đang định rời đi, đột nhiên có mười mấy bóng người từ trên trời giáng xuống, chắn ngang trước mặt bọn họ.
Người dẫn đầu là một lão nhân, tuổi tác xấp xỉ Tinh Uyên.
Nhưng từ khí tức trên người của người này truyền ra đến xem thì hắn lại là một võ giả Thần Du cảnh!
“Đinh Lương! Ngươi tới đây làm gì?” Thi Hạo Nhiên nhìn thấy người này tới, bất giác khẽ cau mày.
Người được gọi là Đinh Lương không để ý tới những lời vừa rồi của Thi Hạo Nhiên, lãnh đạm nói: “Hắc Ảnh Vệ làm việc, những người không phận sự mau tránh ra! Bằng không giết không tha!”
Giọng nói của Đinh Lương không to, nhưng lại như sấm rền bên tai, tất cả mọi người có mặt tại đó ai nấy đều nghe rất rõ!
“Hắc Ảnh Vệ! Là Hắc Ảnh Vệ thần bí nhất dưới trướng của Phong Hoàng!”
“Đây… đây là uy thê’ của cường giả Hoàng cấp sao? Mạnh… mạnh quá!”
“Còn ngẩn người ra đấy làm gì? Không muốn chết thì mau đi thôi! Nghe nói Hắc Ảnh Vệ có quyền tự chủ hành động rất cao, có thể tiền trảm hậu tấu! Nếu còn không đi, chúng ta có chết cũng là chết uổng đó!”
Hàng vạn người có mặt ở quảng trường đều nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh, lúc này ở quảng trường chỉ còn lại đám người Diệp Viễn và nhóm người của Đinh Lương!
“Đinh Lương, ngươi định làm gì?” Thi Hạo Nhiên lần nữa tỏ rõ không vui mà nói.
Tuy hắn kém Đinh Lương cả một đại cảnh giới, nhưng địa vị của hắn lại không thấp hơn là bao so với Đinh Lương cho nên hắn mới gọi thẳng tên như vậy.
Thi Hạo Nhiên chỉ đứng sau Tinh Uyên, ngoại trừ phải hành lễ với Phong Hoàng ra, những người khác hắn cỏ thể coi như không thây.
Đinh Lương vẫn không trả lời, hắn nhìn về phía Triệu Thừa Càn nằm bất tỉnh nhân sự cách đó không xa, chân mày cau chặt lại, hỏi Diệp Viễn: “Thất Hoàng Tử điện hạ bại trong tay ngươi?”
Không biết tại sao, ngay từ khi Đinh Lương xuất hiện Diệp Viễn luôn có cảm giác bất an.
Hắn có cảm giác, Đinh Lương tới ắt sẽ có chuyện chẳng lành.
Thấy Đinh Lương hỏi vậy, Diệp Viễn trả lời: “Đúng thì làm sao, lẽ nào ngươi muốn báo thù thay cho hắn?”
“Ha ha, không tới lượt ta ra tay báo thù! Diệp Viễn, đi với ta một chuyến!” Đinh Lương lãnh đạm cười nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!