Ngươi làm như vậy, xứng đáng với mảnh đất mà ngươi sinh ra và lớn lên sao?”
“Thứ nhất, ta không làm chuyện có lỗi với Cuồng Phong giới; Thứ hai, đồ nhi của ta cũng không làm chuyện có lỗi với Cuồng Phong giới. Cái ngươi gọi là âm mưu, hoàn toàn là do ngươi tự suy tưởng ra. Đồ đệ của ta, chỉ đến cứu sư huynh đệ của hắn mà thôi. Thật sự so ra, đồ nhi của ta vào Cuồng Phong giới, còn không phải là vì Tật Phong Vệ bắt mất sư huynh đệ của hắn sao?”
“Nhưng mà ngươi cũng thấy thực lực của tên tiểu tử này rồi đấy, thả hắn rời đi chính là mối họa lớn của Cuồng Phong giới ta. Hẳn đi rồi, tương lai sẽ có rất rất nhiều dũng sĩ của Cuồng Phong giới chết trong tay hắn. Ngươi cũng là người đứng đầu một giới, chẳng lẽ ngươi không nghĩ cho con dân của mình?”
Hai người ngươi một câu ta một câu, lại giống như bằng hữu lâu năm đang nói chuyện vậy.
Hai người này không quy thuộc lẫn nhau, mặc dù quen biết nhiều năm nhưng lại không phải là bạn bè bằng hữu gì. Thậm chí vì chuyện đồ đệ, Tinh Uyên còn từng đại náo Vương Thành, bức tử Tam Hoàng Tử.
Có điều đạt đến cảnh giới và địa vị như bọn họ, giơ chân phất tay cũng tự có phong phạm cao thủ, tất nhiên sẽ không xé bỏ mặt nạ như võ giả cấp thấp.
Thế nhưng từ nội dung đối thoại của bọn họ có thể thấy, hai người bọn họ không thế thống nhất ý kiến, mùi thuốc súng cũng dần dần nồng nặc lên.
Điều này tuyệt đối không phải là tin tốt lành gì đối với Diệp Viễn.
Mà lời của Phong Hoàng, hiển nhiên đã đâm trúng vào điểm yếu của Tinh Uyên. Nếu như Diệp Viễn trở lại Vô Biên giới, tương lai sẽ có rất nhiều võ giả Cuồng Phong giới chết trong tay hắn.
Đại chiến như vậy giữa hai giới, không ai có thể không quan tâm đến.
Hôm nay Diệp Viễn có thế vì sư huynh đệ mà thâm nhập vào Cuồng Phong giới, thì ngày khác nhất định cũng sẽ vì người thân cận mà giết người!
Mà thực tế thì tiềm lực của Diệp Viễn quá đáng sợ. Điểm này, ai cũng không thể phủ nhận.
Phong Hoàng nói những lời này, đồng nghĩa với việc hắn cũng thừa nhận rất kiêng kị Diệp Viễn.
“Hừ! Ra vẻ đạo mạo!” Diệp Viễn bỗng nhiên hừ lạnh nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều đột nhiên biến sắc.
Trên đời này, lại có người dám khiêu khích Phong Hoàng!
Cho dù là Diệp Viền chiến thẳng được Triệu Thừa Càn, nhưng trước mặt Phong Hoàng thì hắn cũng chẳng là cái thá gì. Chỉ cần Phong Hoàng muốn thì không cần dùng đến một ngón tay là cũng có thể giết chết Diệp Viễn rồi!
Hồn Hải Cảnh, dựa vào thần hồn kết nối với hải nguyên lực để điều khiển nguyên lực thiên địa.
Thần Du Cảnh, thần hồn và hải nguyên lực dung hợp làm một, ngao du thế gian, có thể điều khiển thiên địa nguyên lực trong phạm vi lớn.
Vô Lượng cảnh, thần hồn biết sơ qua huyền bí của thiên địa, có thế khống chế nguyên lực thiên địa trong một phạm vi nhất định, nói là người chưởng khống cũng không quá đáng!
Cho nên nói, nếu bây giờ Phong Hoàng muốn giết chết Diệp Viễn, thì cũng chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu mà thôi.
Nghe thấy lời Diệp Viễn nói, Triệu Thiên Dận khẽ liếc mắt, nhìn về phía Diệp Viễn.
Trái tim của tất cả mọi người đập thình thịch, không biết Phong Hoàng sẽ trừng phạt Diệp Viễn như thế nào.
“ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao? Một tên nhãi ranh Ngưng Tinh Cảnh, nhìn thấy trẫm lại dám không quỳ xuống!” Tiếng của Triệu Thiên Dận uy nghiêm vang lên.
Cũng không thấy Triệu Thiên Dận có động tác gì, đột nhiên thiên địa nguyên lực xung quanh bắt đầu nổi lên cuồng bạo, giống như một cái lồng giam ép về phía Diệp Viễn!
Lần này quá mức đột nhiên, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại.
Trong nháy mắt, Diệp Viễn chợt cảm thấy trên vai nặng tựa ngàn cân, giống như có một đôi tay to lớn đang ấn lên vai hắn, bắt hắn quỳ xuống vậy!
Hai tay Diệp Viễn nắm chặt, đầu gối bắt đầu bị uốn cong, xương cốt toàn thân phát ra những tiếng “răng rắc”, nhưng hắn vẫn cố dùng sức lực toàn thân để chống cự lại.
“Ngươi… là cái… thá gì, xứng… để ta… quỳ sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!