Lúc này Tiêu Như Yên mới bừng tỉnh ngộ, trước mắt còn đang có một nữ tử tuyệt sắc giai nhân đứng đó!
Tiêu Như Yên cả gan đánh giá Ly Nhi vài lần, đột nhiên có cảm giác tự ti mặc cảm!
“Đây… lẽ nào nữ tử này, mới là người trong lòng của Diệp Viễn sao? Chẳng trách… ta không lọt mắt hắn. Thì ra nỗi khổ trong lòng mà hắn nói chính là chuyện này…” Tiêu Như Yên không khỏi hối hận thầm nhủ.
“Được rồi, ta lập tức phải mang Diệp Viễn trở về Vô Biên giới. Tất cả những việc hôm nay chàng làm đều là vì cô nương, nên ta thả cô nương ra, chính là vì muốn hỏi xem cô nương ở lại đây, hay là đi cùng Diệp Viễn?” Ly Nhi nhàn nhạt hỏi.
Tiêu Như Yên cũng không ngờ được, nàng lại phải đứng trước một sự lựa chọn như thê’ này.
Hai tiểu thế giới, đây là khoảng cách giống như chân trời góc bể vậy. Đi Vô Biên giới, có khả năng đời này nàng cũng không thế trở lại đây được nữa.
Mà ở đây, có huynh trưởng, có phụ mẫu của nàng.
Phong Hoàng vẫn ở đó không ngừng dập đầu, Đinh Lương vẫn ở một bên liều mạng muốn kéo hắn đứng dậy, nhưng hắn lại sống chết không chịu.
Bên này Tiêu Như Yên rơi vào xoắn xuýt, vẻ mặt khó xử.
“Như Yên, con không thể đi cùng với hắn! Nếu không, Tiêu Trường Phong ta và con ân đoạn nghĩa tuyệt!” Tiêu Trường Phong lạnh lùng nói.
Toàn thân Tiêu Như Yên run lên, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Tiêu Trường Phong.
Thấy Tiêu Trường Phong trừng mắt nhìn, vẻ mặt quyết tuyệt, nhất thời vô số hồi ức từ đáy lòng dâng lên.
Những năm này chăm chỉ khổ luyện, một chút cũng không dám lười biếng.
Lúc các trưởng lão muôn miệng một lời coi nàng trở thành một thẻ bài đấy đi, Tiêu Trường Phong ở một bên im miệng, một lời cũng không nói.
Bản thân thương tâm vô cùng, nuốt vào Cửu u Đoạn Hồn Tán, ý thức từng chút một tiêu tán.
Ánh mắt Tiêu Như Yên dần dần trở nên kiên định!
“Phụ thân, hai mươi năm nay, nữ nhi đều là vì Tiêu gia mà sống! Đến hôm nay, nữ nhi đã là người chết qua một lần rồi, nữ nhi muốn được sống cho chính mình! Cho nên… con muốn đi theo sư phụ!”
Nói xong những lời này, Tiêu Như Yên cảm thấy khí lực toàn thân đều bị rút sạch.
Điều này đối với nàng mà nói, tuyệt đối là một quyết định cực kỳ khó khăn.
Từ nhỏ Tiêu Như Yên đã bị rót vào quan niệm tồn tại vì gia tộc, bản thân cũng là một nữ hài vô cùng hiếu thuận. Vậy mà hôm nay, nàng lại chặt đứt hết tháy quá khứ, điều này phải cần bao nhiêu dũng khí đây chứ.
Một người muốn cắt đứt tất cả mọi ràng buộc, một lần nữa dung nhập vào một thế giới mới, điều này phải cần tín niệm lớn như thế nào mới làm được đây!
“Ngươi! Tốt tốt tốt!” Tiêu Trường Phong tức giận đến nỗi toàn thân phát run.
Hắn không ngờ tới, nữ nhi vẫn luôn luôn nghe lời, vậy mà lại làm ra việc quyết tuyệt như vậy.
“Từ hôm nay trở đi, Tiêu Trường Phong ta coi như chưa từng sinh ra đứa con gái như ngươi! Chúng ta ân… đoạn… nghĩa… tuyệt!” Tiêu Trường Phong run rẩy nói.
Toàn thân Tiêu Như Yên run lên, suýt nữa ngã ra nền đất.
Nháy mắt một đạo nguyên lực nhu hòa đỡ lấy nàng, lúc này nàng mới đứng vững được.
Chỉ thấy Ly Nhi nhàn nhạt nói: “Việc của cô nương ít nhiều ta cũng hiếu được một chút, cũng rất hiểu cô nương. Nói thật là, ta còn ngưỡng mộ cô nương có thể bỏ xuống tất cả để mưu cầu hạnh phúc của mình, vậy là đủ rồi. Diệp công tử nhân nghĩa quả cảm, tuyệt đối đáng để cô nương làm như vậy!”
Lời của Ly Nhi giống như một liều thuốc cường tâm cho Tiêu Như Yên vậy. Nàng gật đầu đáp: “Đa tạ tiền bối chỉ điếm!”
Ly Nhi khẽ vuốt cằm, lại nói với Tinh Uyên: “n tình này của mọi người, ngày sau Diệp công tử sẽ đích thân báo đáp. Bây giờ huynh ấy thân mang trọng thương, nên không thế tạm biệt với từng người được.”
Tinh Uyên chắp tay nói: “Tinh Uyên thực lực nông cạn, mới khiến cho Diệp Viễn bị trọng thương như vậy, thực sự xấu hổ. vẫn mong tiền bối chiếu cố Diệp Viễn nhiều hơn, Tinh Uyên vô cùng cảm kích.”