“Ha ha, tạm thời nàng ấy không có vấn đề gì đáng ngại, nhưng mà ta vẫn phải nhanh chóng hồi phục thục lực, giúp nàng luyện chế mấy thứ. Như Yên, ta thiêu đốt năm phần tinh huyết một lần, bây giờ cơ thể quá suy yếu, căn bản là không có cách nào luyện chế đan dược. Hai ngày này, ta ở bên cạnh chỉ dẫn ngươi, ngươi thay vi sư luyện chế đan dược giúp ta nhanh chóng hồi phục thực lực!” Diệp Viễn nói.
Nửa ngày sau, Tiêu Như Yên mồ hôi đầm đìa, không ngừng thở gấp ở bên cạnh Tứ Phương Đỉnh.
“Sư… sư phụ, đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, cuối cùng cũng luyện chế ra được Tinh Phách Đan rồi!”
Mặc dù vô cùng mệt mỏi, nhưng Tiêu Như Yên cũng cực kỳ phấn khởi.
Công dụng của Tinh Phách Đan chính là giúp võ giả hồi phục tinh huyết, là một loại đan dược cấp ba thượng phẩm.
Đối với Tiêu Như Yên mà nói, Tinh Phách Đan vô cùng khó luyện chế, dựa vào trình độ của nàng trước đây, căn bản là không luyện chế ra được.
Vậy nhưng thời gian nửa ngày này, dưới sự chỉ dẫn của Diệp Viễn, nàng cứ như vậy nước chảy thành sông mà luyện chế thành công.
Trong tay Diệp Viễn có không ít dược liệu, giật gấu vá vai lại cũng góp được thành hai phần dược liệu luyện chế Tinh Phách Đan.
Để không lãng phí dược liệu, Diệp Viền để Tiêu Như Yên mô phỏng nhiều lần, mới đồng ý đế nàng động thủ luyện chế.
Không ngoài dự liệu, phần thứ nhất bị nàng luyện thành phế đan.
Lại sau nhiều lần mô phỏng, lần luyện chế thứ hai Tiêu Như Yên đúng là đã luyện thành một viên Tinh Phách Đan trung phẩm!
Tiêu Như Yên đã bị mồ hôi làm cho ướp đẫm, lại có hương vị thướt tha khác biệt, Diệp Viễn nhìn cũng hoa mắt một hồi.
“Khụ khụ, vất vả rồi!” Diệp Viễn hơi lúng túng nói.
Lúc này Tiêu Như Yên lại đang ở trong trạng thái vô cùng hưng phấn nên không chú ý đến sự lúng túng của Diệp Viễn, lau mồ hôi trên trán rồi đáp: “Không vất vả, không vất vả! Qua nửa ngày luyện đan này, đệ tử lại có một loại cảm giác thông suốt hết thảy! Những thứ mà đệ tử học được trong nửa ngày này, đúng là còn nhiều hơn nhiều so với những thứ học được trong mấy năm trước!”
Không phải bởi vì ái mộ Diệp Viễn mà Tiêu Như Yên thổi phồng hắn, là nàng thực sự có loại cảm giác này.
Dựa vào tầm mắt của Diệp Viễn, hắn đã nắm rõ ưu điểm và khuyết điểm của Tiêu Như Yên nên trong lòng sớm đã có dự tính chỉ dẫn Tiêu Như Yên như thế nào.
Trong bất tri bất giác, Tiêu Như Yên đã thật sự coi mình trở thành đồ đệ của Diệp Viễn, thật sự học thuật luyện dược của hắn.
Luyện dược sư đều có tố chất thần kinh đặc biệt, một khi chìm vào trong luyện dược thuật, căn bản là không có cách nào tự kiềm chế được.
Càng huống chi, cái mà Diệp Viễn mang đến cho Tiêu Như Yên là một thế giới mới, một thế giới mà trước nay nàng chưa từng biết đến.
“Ha ha, đây không là gì cả. Ngọc giản ta cho ngươi, ngươi phải nghiên cứu học tập cho thật tốt, sẽ có giúp ích rất lớn cho ngươi. Có điều trước mắt chúng ta không có thời gian nữa rồi, đợi ta làm dịu triệu chứng của Ly Nhi cô nương đi một chút, chúng ta sẽ lập tức lên đường trở về u Vân Tông.” Diệp Viễn nói.
“A…” Một tiếng nỉ non vang lên, cuối cùng Ly Nhi cũng dần dần tỉnh lại.
“Tiền bối!” Tiêu Như Yên thấy vậy, lập tức lên đỡ lấy nàng.
Mặc dù đã tỉnh lại, nhưng Ly Nhi vẫn cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, trong đầu thỉnh thoảng truyền đến từng cơn nhói đau.
“Ta… ta hôn mê bao lâu rồi?” Ly Nhi đưa tay nâng trán, vẻ mặt thống khổ hỏi.
“Tiền bối, người đã hôn mê hơn nửa ngày rồi, ta và sư phụ đều vô cùng lo lắng cho an nguy của người. Bây giờ người đã đỡ hơn chút nào chưa?” Tiêu Như Yên nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!