cảnh giới của hắn bây giờ quá thấp, nhiều nhất cũng chỉ có thế luyện chế ra được đan dược chuẩn cấp bốn, không có một chút tác dụng nào với Nguyệt Mộng
Ly.
“Thế này đã là rất giỏi rồi!” Nguyệt Mộng Ly tán thưởng nói.
“Phải đó, sư phụ! Đây quả thực là quá thần kỳ rồi! Người làm sao mà làm được vậy? Trở về nhất định phải dạy cho đồ nhi!” Tiêu Như Yên cũng tán thưởng nói.
Nàng ở một bên đã sớm nhìn đến ngây cả người rồi!
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của Nguyệt Mộng Ly đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.
Phải biết, Nguyệt Mộng Ly là nhân vật còn cường đại hơn cả Phong Hoàng, vậy mà điều phối một chút mấy loại dược liệu cấp bốn lại có tác dụng với nàng!
“Ngươi muốn học, trở về dạy cho ngươi là được. Có điều ngươi vẫn đừng nên mộng tưởng xa vời, từng bước từng bước một mà tiến. Trong này còn cần dùng đến trận pháp, dựa vào trình độ của ngươi hiện giờ là không thể điều chế được.” Diệp Viễn nói.
“Được rồi, người ta từ từ học là được chứ gì! Quỷ hẹp hòi!” Tiêu Như Yên phồng miệng lên làm nũng như con nít.
Có tới hai mỹ nhân trước mắt làm cho Diệp Viễn cũng không khỏi có loại cảm giác diễm phúc không cạn.
Có điều bây giờ Diệp Viễn cũng không có thì giờ quan tâm đến chuyện nhi nữ tình trường, hắn có chút lo lắng cho u Vân Tông.
Diệp Viễn thả đám người Mạc Vân Thiên ra khỏi Linh khí không gian, ánh mắt vài người vẫn đờ đẫn như cũ.
Khoảng thời gian này, Diệp Viễn vẫn luôn không giải khai cấm chế thần hồn của bọn họ.
Loại cấm chế thần hồn này và loại cấm chế nô ấn không giống nhau, là loại có thể phá giải để hồi phục tự do thân thể.
Sau khi gieo nô ấn, nô lệ sẽ không nhận người khác làm chủ nhân, muốn mang nô lệ đi mua bán và chuyển tặng thì hiến nhiên không dùng được loại nô ấn này.
Cho nên buôn bán nô lệ, đa số là hạ cấm chế lên thần hồn của bọn họ, đế dễ dàng cho chủ nhân điều khiển.
Diệp Viễn đem thần hồn thâm nhập vào thức hải của Mạc Vân Thiên.
Tiêu Như Yên bị dọa giật nảy mình, vội vàng nói: “Sư phụ, người đang làm gì vậy? Thần hồn của bọn họ bị nhân vật cực kỳ lợi hại hạ cấm chế, chỉ sơ ý một chút sẽ khiến cho thần hồn của bọn họ bị tổn thương!”
Diệp Viễn vừa cẩn thận giúp Mạc Vân Thiên giải trừ cấm chế, vừa nói với Tiêu Như Yên: “Chỉ là chút tài mọn mà thôi”
Quả nhiên, trong phút chốc, ánh mắt của Mạc Vân Thiên dần dần khôi phục lại vẻ thanh tỉnh.
Đợi hắn nhìn thấy Diệp Viễn trước mặt, nhất thời lệ nóng lưng tròng nói: “Sư… sư đệ! Không ngờ, ta còn có ngày có thể nhìn thấy đệ!”
Thấy Mạc Vân Thiên như vậy, trong lòng Diệp Viễn cũng không dễ chịu chút nào. Chuyến thâm nhập vào Cuồng Phong giới này, Diệp Viễn có thể nói là cửu tử nhất sinh, nhiều lần suýt chút nữa mất cả mạng.
Cuối cùng nếu như không phải Nguyệt Mộng Ly ra tay, hắn còn bị Triệu Thiên Dận nhục nhã đến chết!
Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là gian khổ trùng trùng.
“Tất cả đều đã qua rồi, đều qua cả rồi…” Diệp Viễn an ủi nói.
Hai người hàn huyên vài câu, Diệp Viễn bắt đầu giúp những người khác giải trừ cấm chế thần hồn.
Một đám sư huynh đệ lần nữa nhìn thấy Diệp Viễn, đều là mừng mừng tủi tủi, có cảm giác sống sót trở về sau tai nạn.
Mấy người hàn huyên một hồi, bỗng nhiên Diệp Viễn nói: “Đáng tiếc lúc đó Mai trưởng lão bị nhốt ở sâu trong Hoàng cung, đệ chưa kịp đến cứu đã bị bại lộ thân phận, ài…”
Nguyệt Mộng Ly vẫn luôn ở bên cạnh yên tĩnh xem những sư huynh đệ này câm tạ với Diệp Viễn, lúc này nghe Diệp Viễn nói đến Mai trưởng lão mới nhớ ra nói: “Ta lại quên mất, Mai trướng lão đã được cứu ra rồi.”
Nói rồi, ngón tay Nguyệt Mộng Ly khẽ động, hai thân ảnh xuất hiện trước mặt mọi người.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!