“Tiểu thư, sao bây giờ người mới thả em ra! Em sắp bị ngạt chết rồi!” Nghiên Nhi bất mãn nói.
“Mai trưởng lão!”
Mọi người nhìn thấy Mai Trăn đều hết sức vui mừng!
Ngay cả Diệp Viễn, vẻ mặt cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Nguyệt Mộng Ly, muốn biết chuyện này là như thế nào.
Lần này nhìn lại bị giật nảy mình, Nguyệt Mộng Ly lại biến thành một nữ tử xấu xí, hơn nữa cảnh giới cũng biến thành Ngưng Tinh cảnh.
Vừa rồi Diệp Viễn và các sư huynh đệ đoàn tụ, lại không phát hiện Nguyệt Mộng Ly đã biến thành bộ dạng này từ lúc nào.
Có điều trong lòng Diệp Viễn biết rõ là Nguyệt Mộng Ly không muốn tiết lộ thân phận.
Mà những sư huynh đệ này của Diệp Viễn trải qua mấy lần sống chết, thậm chí là bị người khác hạ thần hồn cấm chế, làm gì nhớ được nữ tử xấu xí chỉ có duyên gặp mặt một lần này chứ?
Nguyệt Mộng Ly nói: “Lúc Diệp công tử và Phong Hoàng giằng co với nhau, vị cường giả bí ẩn kia đã thâm nhập vào hoàng cung cứu Mai trưởng lão ra, đồng thời giao lại cho ta.”
Nguyệt Mộng Ly biến mình thành cường giả bí ẩn, mà nàng chỉ là một võ giả bình thường. Hơn nữa Diệp Viễn còn nghe ra được ý tứ phía sau lời nói này, sở dĩ Nguyệt Mộng Ly tới chậm chính là vì cứu Mai Trăn!
Chỉ là nàng đã đánh giá sai tình thế, cho rằng Tinh Uyên có thể giúp Diệp Viễn chống đỡ được một lát.
Ai ngờ rằng Phong Hoàng không hề cho Tinh Uyên chút mặt mũi nào, trực tiếp ra tay tàn độc với Diệp Viễn. Diệp Viễn lập tức hiểu ý, tiếp lời nói: “Thì ra là như vậy, thật là phải vô cùng cảm tạ vị cường giả thần bí đó rồi! Nếu không lần này trong số chúng ta một người cũng không thể trở về được!”
Đối với nữ nhân dung mạo xấu xí này, một đám sư huynh đệ đều không có bao nhiêu chú ý. Ngược lại Tiêu Như Yên lại khiến cho mấy người không khỏi nhìn thêm vài lần. Có điều lực chú ý của bọn họ hiện giờ, hiển nhiên vẫn đặt trên người Mai Trăn.
Diệp Viễn cũng không trì hoãn, rất nhanh giúp Mai Trăn giải trừ cấm chế thần hồn.
“Ta… ta vẫn còn có ngày được nhìn thấy mặt trời!” Mai Trăn nhìn thấy đám người, cũng là một mặt đầy cảm khái, cả người tựa như đã già đi rất nhiều. Sau một hồi hàn huyên, Mai Trăn đột nhiên nói với đám người Mạc Vân Thiên: “Diệp Viễn một mình thâm nhập vào Cuồng Phong giới, tất nhiên là cửu tử nhất sinh! Khó khăn cực khổ trải qua trong thời gian này chúng ta không thế nào tưởng tượng được! Mà hôm nay, hắn lại cứu toàn bộ chúng ta ra ngoài, về tình về lý, chúng ta đều nên bái tạ hắn mới đúng!”
Nói rồi, Mai Trăn dẫn đầu thi đại lễ với Diệp Viễn.
Diệp Viễn còn chưa kịp đỡ Mai Trăn đứng dậy, những người khác đã hành đại lễ theo.
“Mai trưởng lão, chư vị huynh đệ, cứu mọi người là bổn phận của ta, làm sao có thể nhận đại lễ lớn như vậy của mọi người được? Mau mau đứng dậy!” Diệp Viễn vội vàng đỡ đám người đứng lên.
“Được rồi, việc này không nên chậm trễ, có gì chúng ta vẫn nên nói trên đường đi. Phải nhanh chóng trở về u Vân Tông, báo chuyện Cuồng Phong giới xâm lược Vô Biên giới chúng ta với Tông chủ đại nhân!” Diệp Viễn lại nói.
Tất nhiên đám người không có lý do không đồng ý nên thu dọn một lát rồi lập tức xuất phát ra khỏi Vân Mộng Sơn Mạch.
cả một ngày sau đó, cuối cùng đoàn người của Diệp Viễn cũng xuất hiện ở bên ngoài Vân Mộng Sơn Mạch.
Nhìn thấy ánh mặt trời chói chang, trong lòng mọi người đều sinh ra một loại cảm giác thổn thức không thôi.
“Trên đường đi gặp tới mấy võ giả Cuồng Phong giới, xem ra Vân Mộng Sơn Mạch đã trở thành đại bản doanh của bọn chúng rồi!” Mai Trăn chau mày nói.
“Đã cách thời gian thông đạo khai thông qua mấy tháng, võ giả Cuồng Phong giới biến nơi đây thành đại bản doanh cũng không còn là chuyện gì mới mẻ cả.” Diệp Viễn nói.