Nụ cười của Đỗ Ngọc Sơn vẫn còn cứng đơtrên mặt, mà tiếng cười của đám người đứng phía sau hắn, lập tức im băt lai.
“Đỗ trưởng lão, không phải là ngươi đang cố ý nhường đó chứ? Một tên tiểu tử Ngưng Tinh tầng bảy, ngươi lại không giải quyết được bằng một chiêu sao?”
“Đúng vậy, có phải ngươi nghe hắn nói mười chiêu, thế nên muốn chơi đùa với hẳn một chút? Một chiêu vừa rồi căn bản như là gãi ngứa mà thôi!”
Hiển nhiên đám người phía sau không tin là Đồ Ngọc Sơn lại không giải quyết được một tên Ngưng Tinh tầng bảy.
Vậy nhưng Đỗ Ngọc Sơn lại biết, một chiêu vừa rồi của hắn không hề nương tay, đã dùng tới ba thành thực lực!
Tuy ba thành thực lực cũng không coi là nhiều, nhưng mà để tiêu diệt một tên Ngưng Tinh tầng bảy thì đã quá đủ rồi.
Vậy mà tên tiểu tử trước mắt này, lại dễ dàng tránh được, đúng là có chút quỷ dị.
“Ha… ha ha, vừa rồi tiểu tử này nói mười chiêu, cho nên bổn trưởng lão muốn chơi đùa với hắn một chút mà thôi. Ta lại muốn xem xem, hắn có thể tránh được mấy lần công kích của ta.” Đỗ Ngọc Sơn lúng túng nói.
“Ha ha, chơi thì chơi đi, một đám tiểu tạp chủng mà thôi, cho bọn chúng cảm nhận một chút, cái gì gọi là tuyệt vọng!” Có người phụ họa nói.
“Ha ha, lại nào, ta sẽ đùa tử tế một chút với tên tiếu tạp chủng này!” Đỗ Ngọc Sơn cười lớn.
Khóe miệng Diệp Viễn khẽ nhếch lên, mặt lộ vẻ khinh thường. Hắn đưa ngón tay lên ngoẳc ngoắc, biểu lộ ý khinh thường.
Đỗ Ngọc Sơn biến sắc, nghiến răng nói: “Nhãi ranh, ngươi muốn chết!”
Trong lúc nói chuyện, Đỗ Ngọc Sơn lại đánh tới một chưởng. Lần này hẳn dùng bảy thành công lực, uy thế không thể so sánh nổi.
Một chưởng qua đi, Diệp Viễn vẫn đứng chắp hai tay sau lưng như cũ, giống như một chưởng vừa rồi căn bản là chưa từng có vậy.
Diệp Viễn vẫn ngoắc ngón trỏ như cũ, vẻ mặt khinh thường.
Lần này, Đỗ Ngọc Sơn cảm thấy trên mặt có chút không nhịn nổi nữa. Nghiến răng một cái, trong nháy mắt cả người biến mất tại chỗ.
Mặt đất phía sau Diệp Viễn lộ ra một cái lỗ lớn, thân hình Đỗ Ngọc Sơn hiện ra.
“Nhãi con khốn kiếp! Là ngươi tự tìm đường chết, đừng có trách ta!” Đỗ Ngọc Sơn nghiến răng nghiến lợi nói.
Đỗ Ngọc Sơn đã hoàn toàn bạo phát, chằm chặp nhắm vào Diệp Viễn chính là một trận cuồng oanh loạn tạc, một lượng nguyên lực thiên địa khổng Tô bị điều động, từng chiêu từng chiêu đánh về phía Diệp Viễn!
“Rầm rầm rầm…”
Bùn đất chỗ Diệp Viễn đứng bay tán loạn, bay lên từng tầng tro bụi, chặn lại tầm mắt của mọi người.
Chớp mắt đã qua mười chiêu, Đỗ Ngọc Sơn lại có cảm giác mệt lả. Mười chiêu vừa rồi, hắn đã dùng tận lực tận khí rồi. Dưới sự công kích như vậy, Diệp Viễn không thể nào vẫn còn sống được!
“Ha ha ha… còn ngông cuồng với ta! Tên nhãi khốn kiếp này, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào mà!” Đỗ Ngọc Sơn cười lớn nói.
“Ha ha, lại dám chọc giận Đỗ trưởng lão, tiểu tử này đúng thật là bị rút mất não rồi, bây giờ e là đã bị đánh thành thịt nát.”
“Có điều tên tiểu tử này cũng khá, lại có thể tránh được ba đòn công kích đầu tiên của Đỗ trưởng lão, cũng coi như là có chút bản lĩnh rồi!”
“Chỉ là tên ngu xuẩn cậy tài khinh người mà thôi, người như vậy, đã định trước là không sống được lâu.”
Trong lòng người của Tử Thần Tông biết rất rõ công kích của Đỗ Ngọc Sơn, mấy chiêu vừa rồi đều là đòn sát thủ của hắn, làm sao Diệp Viễn có thể sống sót dưới công kích khủng bố như vậy chứ?”
Trương Kính biến sắc, công kích vừa rồi của Đỗ Ngọc Sơn quá kinh khủng rồi, cách xa như vậy mà hắn cũng có cảm giác hít thở không thông.