Mặc dù đây là việc mà mọi người cùng hợp lực hoàn thành, nhưng những đệ tử u Vân Tông này tự cảm thấy kích động! Chém giết cường giả Hồn Hải Cảnh, đây là việc mà bọn họ trước đây ngay cả nghĩ thôi cũng không dám nghĩ!
Lúc này, ánh mắt các đệ tử u Vân Tông nhìn về phía Diệp Viễn đã tràn đầy sùng bái cuồng nhiệt.
Thắng lợi này, là Diệp viễn mang tới cho bọn họ!
Không có Diệp Viễn thì ngay cả võ giả Hóa Hải cảnh bọn hắn cũng không thể đối phó nổi. Có Diệp Viễn, bọn họ lại chém giết được cả cường giả Hồn Hải Cảnh!
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, sức nóng của việc chém giết cường giả Hồn Hải Cảnh không những không giảm đi, ngược lại còn dần dần lên men trong nội bộ u Vân Tông.
Chịu sự kích thích của chuyện này nên ai nấy cũng liều mạng tu luyện.
Trước kia không ít người không hề cố gắng, làm qua loa cho xong chuyện, mà hiện giờ lại không có một ai lười biếng!
Hai ngày này Diệp Viễn cũng không nhàn rỗi một chút nào, dưới sự bổ trợ của đan dược, nguyên lực của hắn lúc trước đã đạt tới Ngưng Tinh tầng bảy đỉnh phong.
Trong hai ngày này, Diệp Viễn thuận lợi đột phá lên Ngưng Tinh tầng tám!
Diệp Viễn xuất quan, Mạc Vân Thiên đã đợi sẵn bên ngoài.
Nhìn thấy Diệp Viễn, lông mày Mạc Vân Thiên nhướng lên, thở dài một hơi nói: “Diệp sư đệ, nhớ lúc đầu ta tiếp dẫn đệ vào tông môn, đệ mới là võ giả Linh Dịch tầng hai, vậy mà bây giờ đã đuối kịp ta. Thậm chí về mặt chiến lực, đệ đã có thể cùng phân cao thấp với võ giả Hóa Hải Cảnh hậu kỳ rồi!”
Mặc dù Mạc Vân Thiên là người có tấm lòng ngay thẳng vô tư, nhưng nhìn thấy tiểu sư đệ ngày nào lại vượt qua chính mình chỉ trong một thời gian ngắn thì ngoài vui mừng thay cho Diệp Viễn ra trong lòng hắn cũng khó tránh khỏi có chút mất mát.
Đối với loại tình huống này, Diệp Viễn có biết cũng không thể tránh khỏi.
“Mạc sư huynh thiên phú không tệ, tương lai đột phá Hồn Hải cảnh là điều chắc chắn.” Diệp Viễn cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ đành nói như vậy.
Mạc Vân Thiên thở dài đáp: “Điển tịch của tông môn bị mất, muốn đột phá Hồn Hải Cảnh, nói nghe thì dễ! Nhưng ngay cả Lạc tông chủ, cũng bị mắc kẹt ở Hóa Hải tầng chín đỉnh phong bao nhiêu năm, phải dựa vào Hồn Dần Đan của Thái Thượng trưởng lão mới có thể miễn cưỡng đột phá lên Hồn Hải cảnh. Mà bây giờ, Thái Thượng trưởng lão Thiên Phong thân trong ngục tù…”
Nghe lời Mạc Vân Thiên nói, ánh mắt Diệp Viễn lại có ý cười, nói với Mạc Vân Thiên: “Mạc sư huynh, mời đi theo ta!”
Mạc Vân Thiên có chút không hiểu, thế nhưng vẫn đi theo.
Chỉ một lát sau, hai người đã đi đến Đắc Thắng Phong.
Diệp Viễn quan sát bốn phía một lượt, đến trước một tòa đá lớn trăm trượng.
“Chính là chỗ này!” Diệp Viễn cười nói.
Mạc Vân Thiên không biết Diệp Viễn bán thuốc gì trong hồ lô, không nhịn được hỏi: “Sư đệ, rốt cuộc đệ muốn làm gì vậy?”
“Ha ha, Lát nữa sư huynh nhất định phải nhìn cho kỹ!” Diệp Viễn cười nói.
“Keng” một tiếng, Thương Hoa Kiếm tuột ra khỏi vỏ!
Xoạt xoạt xoạt!
Diệp Viễn vừa giương trường kiếm lên, tia lửa lập tức văng ra tứ phía, đá bay tứ tung!
Chỉ sau một lát, một chữ “Kiếm” dần dần hình thành.
Mạc Vân Thiên nhìn chữ “Kiếm” bình thường chẳng có gì đặc biệt kia, vẫn là điệu bộ không hiểu như cũ.
Một kiếm này hình như cũng chẳng có bao nhiêu thần kỳ mà?
Nếu như đổi lại là Mạc Vân Thiên tự mình tới khắc thì cũng có thể làm được như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là trình độ Linh Dịch cảnh mà thôi.
Mũi chân Diệp Viễn điểm một cái, nhẹ nhàng nhảy lên, lại khắc thêm một chữ “Kiếm” ở vị trí cao hơn một trượng.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!