vẻ mặt Hạ Quân tỏ ra khinh thường, cười lạnh: “Ngươi dẹp đi! Công kích của ngươi khi nãy chỉ là gãi ngứa cho người ta thì có! Người điều khiển đại trận chỉ là vì muốn tiết kiệm nguyên lực nên mới chỉ khống chế đại trận ở trình độ Hồn Hải Cảnh trung kỳ, cho nên công kích của ngươi mới có được hiệu quả như thế. Nếu không phải vì kiêng kị hai người chúng ta ớ đây, thì bây giờ ngươi sớm đã là một cỗ thi thể rồi!”
“Thật… thật quá đáng tiếc mà! Vậy mà ở một khắc cuối cùng lại thất bại trong gang tấc!” ở trong trận khu, vẻ mặt Thiên Vũ tó ra tiếc nuối nói.
Thiên Vũ hận đám người Tử Thần Tông đến thấu xương, nếu như không phải vì thực lực không đủ thì hắn sớm đã đánh tới Thiên Càn Tông rồi.
Hiện giờ lại nhìn thấy Liêu Văn Quang được người cứu đi, nhất thời tiếc hận không thôi.
“Ai! Xém chút nữa là có thể giết chết tên cường giả Hồn Hải cảnh trung kỳ đó rồi! Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi!”
Một đệ tử khoanh tay giậm chân nói.
Một đám đệ tử u Vân Tông đều âm thầm gật đầu, hiển nhiên là tràn đầy đồng cảm.
Lúc trước tất cả bọn họ còn vô cùng căng thẳng, lo sợ đại trận không chống đỡ được, hận không thể truyền hết nguyên lực trên người cho Diệp Viễn.
Thế nhưng sau khi tiếp nhận mấy lần công kích, bọn họ phát hiện cường giả Hồn Hải trung kỳ bách chiến bách thắng trong ấn tượng hình như cũng không có gì đáng sợ nữa.
Mặc dù đại trận phải chịu đựng sự chấn động mỗi lần một lớn hơn nhiều, nhưng nguyên lực mà Diệp Viễn rút ra từ trên người bọn họ lại ít đi rất nhiều.
Điều này một mặt là vì thực lực tổng thể của bọn họ đã tăng thêm một bậc lớn, mặt khác là do Diệp Viễn cố ý giữ lại thực lực.
Diệp Viễn cũng quay đầu cười nói: “Ha ha… Không cần vội, kịch hay mới chỉ bắt đầu thôi!”
Thiên Vũ nhíu mày một cái, rất hưng phấn hỏi: “Diệp sư đệ, lẽ nào… vừa rồi là đệ cố ý?”
Diệp Viễn gật đầu cười đáp: “Giết được một tên, thì tên khác sẽ cảnh giác cao hơn. Tên trận sư đó tất nhiên sẽ càng cẩn thận từng li từng tí, muốn để hắn tự mình nhảy vào hố chôn ắt sẽ không hề dễ dàng nữa. Dù sao đó cũng là một trận sư cấp bốn, ít nhiều cũng có chút bản lĩnh.”
“Ha ha, ta đã nói rồi mà! Diệp sư đệ, giỏi! Thật sự là giỏi!” Thiên Vũ quá đỗi hưng phấn, không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Diệp Viễn.
“Ha ha ha…”
Nhìn thấy dáng vẻ buồn cười của Thiên Vũ, chúng đệ tử cũng không nhịn được đều cười lớn, cảm giác căng thẳng lúc trước gần như đã tiêu tan hết.
Ngoài sơn môn, Lưu Văn Quang bộ dạng sợ hãi mà kinh ngạc, giờ mới biết bản thân mình vừa mới đi dạo một vòng từ quỷ môn quan về.
Hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy, Liêu Văn Quang kinh hãi một phen, sống lưng lạnh toát.
Liêu Văn Quang nuốt ngụm nước miếng, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô: “Lão Hạ, ngươi nói xem phải làm thế nào, ta nghe theo ngươi!”
Lần này, Liêu Văn Quang cũng không dám khoe khoang, bắt đầu hỏi kế Hạ Quân.
Dù sao Hạ Quân cũng là trận sư cấp bốn, Liêu Văn Quang không thể tự mình phá nối trận, hiển nhiên là chỉ có thể trông cậy vào Hạ Quân rồi.
Hạ Quân cười nói: “Đại trận cấp bốn trở lên, cho dù là ta muốn phá giải thì cũng là có chút khó khăn.”
Liêu Văn Quang cho rằng Hạ Quân cố ý thừa nước đục thả câu, hận đến nghiến răng ken két.
Thế nhưng đã đến nước này, Liêu Văn Quang cũng đã không có biện pháp, chỉ có thể trông cậy hết vào Hạ Quân.
Trước khi đi bọn họ đã thề trước mặt Hà Minh Đức, nhất định sẽ phá được đại trận, tiêu diệt hoàn toàn u Vân Tông.
Vậy mà bây giờ, vừa rồi ngay cả đến cái mạng nhỏ của mình hắn cũng suýt chút nữa không giữ được, trở về nhất định không tránh được bị Hà Minh Đức chửi rủa một trận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!