“Thật đẹp!” Diệp Viễn không kìm lòng được thốt lên một câu.
Nguyệt Mộng Ly sững sờ, mặt mũi đỏ ửng cúi thấp đầu xuống.
Từ lúc trưởng thành đến nay, nam nhân khen ngợi Nguyệt Mộng Ly nhiều vô kể, nhưng căn bản là nàng chẳng thèm ngó tới sự a dua của những nam nhân kia.
Nhưng không biết vì sao, hôm nay nghe Diệp Viễn nói, nàng lại có cảm giác tim đập thình thịch.
Thời gian dài như vậy cho đến nay, Nguyệt Mộng Ly yên lặng đi theo Diệp Viễn, đã hiểu cực rõ về tính cách của hắn.
Nàng biết những lời vừa rồi của Diệp Viễn là thật lòng khen ngợi, chứ không hề có chút cợt nhả nào.
Diệp Viễn không phải là loại dê xồm, nếu không một đại mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Tiêu Như Yên ở trước mặt hắn, người bình thường thì sớm đã thu vào hậu cung rồi, làm gì có chuyện lại biến thành loại quan hệ như bây giờ?
Cũng chính vì như vậy, lời ca ngợi của Diệp Viễn vừa rồi lại càng thêm đáng quý.
Diệp Viễn cũng ý thức được bản thân thất lễ, lúng túng cười nói: “Nguyệt cô nương…”
“Nguyệt công tử cứ gọi ta là Ly Nhi đi, hoặc gọi là Mộng Ly cũng được.” Nguyệt Mộng Ly hờn dỗi nói.
Diệp Viễn cũng không cố nói thêm, gật đầu đáp: “Vậy ta gọi là Ly Nhi nhé, muội cũng đừng mở miệng lại gọi Diệp công tử, trực tiếp gọi tên ta là được rồi.”
Nguyệt Mộng Ly gật đầu, Diệp Viễn nói tiếp: “Lúc đó nào tính là ta cứu người? Chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”
Nguyệt Mộng Ly lắc đầu nói: “Dựa vào dung mạo của ta lúc đó, huynh và ta vốn không quen biết, vậy mà lại mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đến cứu Ly Nhi, Ly Nhi vẫn luôn cảm kích trong lòng. Hơn nữa Diệp Viễn huynh còn là một thầy thuốc nhân từ, thấy ta mắc phải bệnh lạ, lại không tiếc nói đan phương và thần hồn bí kỹ cho ta biết, tấm lòng đó, đối với Ly Nhi mà nói là vô cùng trân quý.”
Diệp Viễn ha ha cười đáp lời: “Được rồi được rồi, chúng ta đừng ở đây tâng bốc lẫn nhau nữa, hết thảy trong lòng ta đều biết rõ, bệnh của Ly Nhi, hãy giao cho ta! Đợi sự việc của U Vân Tông xong xuôi, ta sẽ lập tức tiến vào Rừng Sâu Vô Biên tìm cây Thanh Linh giúp muội.”
Nguyệt Mộng Ly tự nhiên cười nói: “Vậy Ly Nhi xin cảm tạ trước.”
Nói xong, hai người cùng nhìn nhau cười, bầu không khí lại trở nên cỏ chút mập mờ.
Dọc đường đi, đúng là hơi có chút trầm mặc.
Cuối cùng vẩn là Nguyệt Mộng Ly phá vỡ sự trầm mặc này: “Diệp Viễn huynh đúng là kỳ tài ngút trời, ta quan sát khí tức của huynh hiện giờ, cũng không hề thua kém hơn Hóa Hải tầng ba! Nội trong Hóa Hải cảnh, huynh gần như không có đối thủ! Hơn nữa khi huynh còn là Ngưng Tinh cảnh, vậy mà đã cảm ngộ được hình thức ban đầu của chân ý vô thượng, thật là khiến người ta khó có thể tưởng tượng được! Dựa vào thiên tư của huynh, dù có ở Thần Vực thì cũng là người có thực lực hàng đầu, thật không dám tin xuất thân của huynh lại là từ một vương quốc nhỏ bé.”
Tâm mắt của Nguyệt Mộng Ly tuyệt đối không phải võ giả hạ giới có thể so sánh được, có rất nhiều sự việc mà võ giả hạ giới không hiểu mà Nguyệt Mộng Ly lại biết rõ.
Có điều càng như vậy, Nguyệt Mộng Ly lại càng cảm thấy Diệp Viễn giống như một câu đố.
Cũng có thể là chính vì khí chất ấy đã hấp dẫn nàng.
“Ha ha, Diệp mổ tất nhiên là có chút cơ duyên, hơn nữa cũng không hề xa lạ với những chuyện của Thần Vực. Có điều bản thân Diệp Viễn có điều khó nói, nếu tương lai có cơ hội, Diệp mổ nhất định sẽ thẳng thắn nói ra.” Diệp Viễn nói.
Ánh mắt Nguyệt Mộng Ly lấp lánh, thở dài nói: “Thiên tài giống như huynh, ai mà không có bí mật của mình, ta không hỏi nữa là được.”
Diệp Viễn cười nhẹ, cảm thấy Nguyệt Mộng Ly này đúng là khéo hiểu lòng người.
Cách nói chuyện làm việc, mang đến cho người ta một loại cảm giác nhẹ nhàng như gió xuân.
“Cảm ơn Ly Nhi.” Diệp Viễn cười nói.
Nguyệt Mộng Ly cười nói tiếp: “Đêm hôm khuya khoắt huynh lại hẹn ta ra khỏi tông môn, không phải chỉ là vì muốn ngắm trăng nói chuyện phiếm thôi đấy chứ?”
Diệp Viễn ha ha cười đáp: “Đương nhiên không phải!”
Nói rồi Diệp Viễn bỗng nhiên bạo khởi, một đạo kiếm chỉ bắn về phía rừng rậm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!