Nhưng vừa bay lên, Diệp Viễn lại đập một chưởng, Tiêu Minh lại rơi xuống.
Nhưng rất nhanh, Tiêu Minh lại bay ra từ trong hố, bay lên hư không.
Rồi lại bị Diệp Viễn đập rơi.
Cứ như vậy, mỗi lần Tiêu Minh bay lên không trung cao, lại bị Diệp Viễn đập rơi xuống.
Mỗi một lần, máu bên khóe miệng Tiêu Minh lại nhiều thêm một phần, còn áo giáp trên người lại u ám đi một phần, những khí huyết sát đó lại bớt đi một phần.
Cảnh này khiến đám người nhà họ Tiêu đều vô cùng tức giận.
Bọn họ đều biết rõ, rõ ràng Diệp Viễn đáng sỉ nhục Tiêu Minh trước mặt bọn họ.
Nhưng điều khiến bọn họ không hiểu là, tại sao mỗi lần Tiêu Minh bị Diệp Viễn đập rơi, sao còn phải xông lên.
Rất nhiều cao thủ nhà họ Tiêu nhìn thấy cảnh này, đều không nhịn được muốn xông ra ngăn cản Tiêu Minh.
Nhưng đều bị Tiêu Kình ngăn lai.
“Có chuyện gì vậy, Tiêu Minh này cũng quá cố chấp rồi đấy? Biết rõ không phải là đối thủ của Diệp Diệt Tiêu, tại sao còn phải xông lên để chịu ngược đãi!”
Tất cả võ giả có mặt cũng đều tỏ vẻ mặt không hiểu.
“Không hay rồi, Tiêu Minh đang mượn tay Diệp Viễn rèn luyện bản thân!”
Rất nhanh, Hiên Viên Hoành phát hiện ra điều bất thường.
Anh tanhifn thấy sau mỗi lần Diệp Viễn đập Tiêu Minh rơi xuống, Tiêu Minh nhếch nhác thảm hại hơn một phần, máu ở khóe miệng nhiều thêm một phần, áo giáp trên người cũng u tối thêm một chút.
Khí huyết sát trên người cũng giảm bớt một phần, nhưng mỗi lần nhãn thần vốn có chút đỏ máu của Tiêu Minh lại sáng hơn một phần.
Khí thế trên người càng cường thịnh hơn.
Việc này khiến anh ta lập tức hiểu ra, Tiêu Minh đang mượn tay Diệp Viễn để nâng cao thực lực của mình.
Khi anh ta muốn nhắc nhở Diệp Viễn, lại nghe thấy giọng của Diệp Viễn bỗng truyền đến.
“Tiêu Minh, thiên phú và năng lực lĩnh ngộ của mày không ổn lắm, đã lâu như vậy, lại vẫn chưa hoàn toàn nắm vững được những thứ đó!”
Diệp Viễn hơi bất lực nhìn Tiêu Minh.
Từ lúc lần thứ hai anh đập Tiêu Minh rơi xuống đất, anh đã nhìn ra hình như Tiêu Minh đang lợi dụng nắm đấm của anh để rèn luyện bản thân.
Hình như muốn hoàn toàn dung hợp áo giáp màu đỏ máu và khí tức huyết sát với bản thân thành một thể.
Tuy Diệp Viễn hiểu mục đích của Tiêu Minh, nhưng anh cũng không dừng lại, và rát phối hợp giúp Tiêu Minh.
Vì Diệp Viễn tự tin cho dù Tiêu Minh hoàn toàn dung hợp áo giáp màu đỏ máu và những khí tức huyết sát thành một thể, cũng vẫn không phải là đối thủ của anh.
Đương nhiên, Diệp Viễn làm vậy còn có một mục đích khác, chính là muốn để Tiêu Minh hoàn toàn nắm vững được thứ mà anh ta cần.
Thực lực lại tiến bộ thêm một bước, sau đó anh lại đánh bại Tiêu Minh lần nữa.
Để người nhà họ Tiêu trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng.
Chỉ là điều khiến Diệp Viễn vô cùng bực mình là, thiên phú và năng lực lĩnh ngộ của Tiêu Minh đúng là quá kém.
Đã lâu như vậy, tên nhóc này lại chưa hoàn toàn dung hợp được áo giáp đó với khí huyết sát.
Nghe thấy lời của Diệp Viễn, Hiên Viên Hoành thở nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Viễn làm như vậy, đương nhiên là đã hiểu mục đích của Tiêu Minh.
Có lẽ Diệp Viễn tự tin có thể ứng phó được với Tiêu Minh.
Vì vậy anh ta cũng không làm gì thêm.
Sau khi Tiêu Minh nghe thấy lời của Diệp Viễn, vẫn không nói gì thêm.
Cả người vẫn từ trong hố bay lên hư không.
“Thôi vậy, tao đánh cũng hơi đau tay rồi, để tao giúp tên rác rưởi nhà mày một tay!”
Nói xong, Diệp Viễn tăng tốc độ đến cực điểm.
Nhưng vừa bay lên, Diệp Viễn lại đập một chưởng, Tiêu Minh lại rơi xuống.
Nhưng rất nhanh, Tiêu Minh lại bay ra từ trong hố, bay lên hư không.
Rồi lại bị Diệp Viễn đập rơi.
Cứ như vậy, mỗi lần Tiêu Minh bay lên không trung cao, lại bị Diệp Viễn đập rơi xuống.
Mỗi một lần, máu bên khóe miệng Tiêu Minh lại nhiều thêm một phần, còn áo giáp trên người lại u ám đi một phần, những khí huyết sát đó lại bớt đi một phần.
Cảnh này khiến đám người nhà họ Tiêu đều vô cùng tức giận.
Bọn họ đều biết rõ, rõ ràng Diệp Viễn đáng sỉ nhục Tiêu Minh trước mặt bọn họ.
Nhưng điều khiến bọn họ không hiểu là, tại sao mỗi lần Tiêu Minh bị Diệp Viễn đập rơi, sao còn phải xông lên.
Rất nhiều cao thủ nhà họ Tiêu nhìn thấy cảnh này, đều không nhịn được muốn xông ra ngăn cản Tiêu Minh.
Nhưng đều bị Tiêu Kình ngăn lai.
“Có chuyện gì vậy, Tiêu Minh này cũng quá cố chấp rồi đấy? Biết rõ không phải là đối thủ của Diệp Diệt Tiêu, tại sao còn phải xông lên để chịu ngược đãi!”
Tất cả võ giả có mặt cũng đều tỏ vẻ mặt không hiểu.
“Không hay rồi, Tiêu Minh đang mượn tay Diệp Viễn rèn luyện bản thân!”
Rất nhanh, Hiên Viên Hoành phát hiện ra điều bất thường.
Anh tanhifn thấy sau mỗi lần Diệp Viễn đập Tiêu Minh rơi xuống, Tiêu Minh nhếch nhác thảm hại hơn một phần, máu ở khóe miệng nhiều thêm một phần, áo giáp trên người cũng u tối thêm một chút.
Khí huyết sát trên người cũng giảm bớt một phần, nhưng mỗi lần nhãn thần vốn có chút đỏ máu của Tiêu Minh lại sáng hơn một phần.
Khí thế trên người càng cường thịnh hơn.
Việc này khiến anh ta lập tức hiểu ra, Tiêu Minh đang mượn tay Diệp Viễn để nâng cao thực lực của mình.
Khi anh ta muốn nhắc nhở Diệp Viễn, lại nghe thấy giọng của Diệp Viễn bỗng truyền đến.
“Tiêu Minh, thiên phú và năng lực lĩnh ngộ của mày không ổn lắm, đã lâu như vậy, lại vẫn chưa hoàn toàn nắm vững được những thứ đó!”
Diệp Viễn hơi bất lực nhìn Tiêu Minh.
Từ lúc lần thứ hai anh đập Tiêu Minh rơi xuống đất, anh đã nhìn ra hình như Tiêu Minh đang lợi dụng nắm đấm của anh để rèn luyện bản thân.
Hình như muốn hoàn toàn dung hợp áo giáp màu đỏ máu và khí tức huyết sát với bản thân thành một thể.
Tuy Diệp Viễn hiểu mục đích của Tiêu Minh, nhưng anh cũng không dừng lại, và rát phối hợp giúp Tiêu Minh.
Vì Diệp Viễn tự tin cho dù Tiêu Minh hoàn toàn dung hợp áo giáp màu đỏ máu và những khí tức huyết sát thành một thể, cũng vẫn không phải là đối thủ của anh.
Đương nhiên, Diệp Viễn làm vậy còn có một mục đích khác, chính là muốn để Tiêu Minh hoàn toàn nắm vững được thứ mà anh ta cần.
Thực lực lại tiến bộ thêm một bước, sau đó anh lại đánh bại Tiêu Minh lần nữa.
Để người nhà họ Tiêu trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng.
Chỉ là điều khiến Diệp Viễn vô cùng bực mình là, thiên phú và năng lực lĩnh ngộ của Tiêu Minh đúng là quá kém.
Đã lâu như vậy, tên nhóc này lại chưa hoàn toàn dung hợp được áo giáp đó với khí huyết sát.
Nghe thấy lời của Diệp Viễn, Hiên Viên Hoành thở nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Viễn làm như vậy, đương nhiên là đã hiểu mục đích của Tiêu Minh.
Có lẽ Diệp Viễn tự tin có thể ứng phó được với Tiêu Minh.
Vì vậy anh ta cũng không làm gì thêm.
Sau khi Tiêu Minh nghe thấy lời của Diệp Viễn, vẫn không nói gì thêm.
Cả người vẫn từ trong hố bay lên hư không.