Nhưng không ngờ là, người của nhà họ Tiêu ở vùng đất Hư Vô đã bị người của vùng đất Hư Vô đuổi đi.
“Cậu giữ lệnh bài này đi, thứ này là tượng trưng cho thân phận của cậu, từ nay bất luận đi đến vùng đất Lánh Đời nào của nước Hoa Hạ, chỉ cần giơ lệnh bài này ra, sẽ không ai dám gây chuyện với cậu!”
Ông lão dẫn đầu vừa nói, vừa giao cho Diệp Viễn một tấm lệnh bài bằng ngọc màu vàng kim.
“Ngoài ra, tấm lệnh bài này còn là chìa khóa vào cửa của vùng đất Hư Vô, lúc nào cậu muốn đến vùng đất Hư Vô, chỉ cần để lại một chút khí tức trong lệnh bài này, sẽ có người đón cậu đến vùng đất Hư Vô!
Diệp Viễn nhận lấy lệnh bài, phát hiện anh lại không nhìn thấu lệnh bài này được làm từ chất liệu gì.
Bên trong hình như có một đạo trận pháp, nhưng mặc cho anh ngắm kỹ thế nào, cũng không thể nhìn ra là trận pháp gì.
Còn mặt chính của lệnh bài viết tên của anh, mặt sau lại viết một chữ.
“Được rồi, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, xin cáo từ!”
Nói xong, mấy ông lão cùng khẽ khom lưng ôm quyền với Diệp Viễn, bóng người lập tức biến mất.
Lại nghiên cứu một hồi lâu, Diệp Viễn cũng không nghiên cứu ra manh mối gì trên lệnh bài.
Nên anh dứt khoát không nghiên cứu nữa, trực tiếp ném lệnh bài vào không gian.
Khẽ động phi kiếm dưới chân, liền đến trên quảng trường.
Diệp Viễn đáp xuống đất.
Đám người nhà họ Tiêu đồng loạt vừa lăn vừa bò đến trước mặt Diệp Viễn.
Người nào cũng điên cuồng dập đầu trước Diệp Viễn như giã tỏi.
“Diệp Viễn, cầu xin cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi biết sai thật rồi!”
Diệp Viễn lạnh lùng cười.
“Ha ha! Tha cho các người, năm đó tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu, lúc đó bố mẹ và ông nội tôi cũng từng cầu xin các người như vậy!”
“Nhưng các người từng nghĩ đến tha cho tôi không, tha cho ông nội và bố mẹ tôi không?”
“Bây giờ đổi thành các người, các người lại muốn tôi tha cho các người? Các người cảm thấy có thể không?”
“Làm sai thì phải trả cái giá tương ứng! Giết người, thì phải đền mạng!”
“Cho nên, các người đi chết hết đi!”
Nói xong, Diệp Viễn vung tay, một luồng Nguyên anh chi Hỏa bập bùng, lập tức bao trùm toàn bộ người nhà họ Tiêu.
Thậm chí tất cả mọi người còn không kịp kêu lên một tiếng đã hoàn toàn biến mất.
Linh hồn tiêu tan thực sự.
Cùng với ngọn lửa khủng bố từ từ tắt.
Nhà họ Tiêu cũng hoàn toàn trở thành lịch sử.
“Ông nội, ông có thể an nghỉ rồi!”
Diệp Viễn ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt đau thương.
Đại thù đã được báo, nhưng Diệp Viễn lại không hề vui, ngược lại tâm trạng càng nặng nề hơn.
Báo được đại thù thì đã làm sao, nhưng đã diệt nhà họ Tiêu, đã giết tất cả mọi người nhà họ Tiêu thì có thể thế nào, ông nội anh cũng không quay lại được.
“Diệp Viễn, yên tâm đi, ông nội cháu sẽ nhìn thấy!”
Lúc này, Tiêu Vi Vi đi đến, vỗ nhẹ lên vai Diệp Viễn.
Diệp Viễn khẽ gật đầu, rồi mới nhìn sang Tiêu Kỳ Mặc dưới chân Vũ Đông Thanh.
“Tôi đã nói, tôi sẽ diệt nhà họ Tiêu, bây giờ tôi đã làm được, cho nên, ông cũng chết được rồi!”
Nói xong, Diệp Viễn lại giơ tay, một luồng Nguyên anh chi Hỏa bao trùm Tiêu Kỳ Mặc.
Sau khi giải quyết Tiêu Kỳ Mặc, Diệp Viễn mới nhìn sang Tiêu Minh ở phía xa.
Nhưng không ngờ là, người của nhà họ Tiêu ở vùng đất Hư Vô đã bị người của vùng đất Hư Vô đuổi đi.
“Cậu giữ lệnh bài này đi, thứ này là tượng trưng cho thân phận của cậu, từ nay bất luận đi đến vùng đất Lánh Đời nào của nước Hoa Hạ, chỉ cần giơ lệnh bài này ra, sẽ không ai dám gây chuyện với cậu!”
Ông lão dẫn đầu vừa nói, vừa giao cho Diệp Viễn một tấm lệnh bài bằng ngọc màu vàng kim.
“Ngoài ra, tấm lệnh bài này còn là chìa khóa vào cửa của vùng đất Hư Vô, lúc nào cậu muốn đến vùng đất Hư Vô, chỉ cần để lại một chút khí tức trong lệnh bài này, sẽ có người đón cậu đến vùng đất Hư Vô!
Diệp Viễn nhận lấy lệnh bài, phát hiện anh lại không nhìn thấu lệnh bài này được làm từ chất liệu gì.
Bên trong hình như có một đạo trận pháp, nhưng mặc cho anh ngắm kỹ thế nào, cũng không thể nhìn ra là trận pháp gì.
Còn mặt chính của lệnh bài viết tên của anh, mặt sau lại viết một chữ.
“Được rồi, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, xin cáo từ!”
Nói xong, mấy ông lão cùng khẽ khom lưng ôm quyền với Diệp Viễn, bóng người lập tức biến mất.
Lại nghiên cứu một hồi lâu, Diệp Viễn cũng không nghiên cứu ra manh mối gì trên lệnh bài.
Nên anh dứt khoát không nghiên cứu nữa, trực tiếp ném lệnh bài vào không gian.
Khẽ động phi kiếm dưới chân, liền đến trên quảng trường.
Diệp Viễn đáp xuống đất.
Đám người nhà họ Tiêu đồng loạt vừa lăn vừa bò đến trước mặt Diệp Viễn.
Người nào cũng điên cuồng dập đầu trước Diệp Viễn như giã tỏi.
“Diệp Viễn, cầu xin cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi biết sai thật rồi!”
Diệp Viễn lạnh lùng cười.
“Ha ha! Tha cho các người, năm đó tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu, lúc đó bố mẹ và ông nội tôi cũng từng cầu xin các người như vậy!”
“Nhưng các người từng nghĩ đến tha cho tôi không, tha cho ông nội và bố mẹ tôi không?”
“Bây giờ đổi thành các người, các người lại muốn tôi tha cho các người? Các người cảm thấy có thể không?”
“Làm sai thì phải trả cái giá tương ứng! Giết người, thì phải đền mạng!”
“Cho nên, các người đi chết hết đi!”
Nói xong, Diệp Viễn vung tay, một luồng Nguyên anh chi Hỏa bập bùng, lập tức bao trùm toàn bộ người nhà họ Tiêu.
Thậm chí tất cả mọi người còn không kịp kêu lên một tiếng đã hoàn toàn biến mất.
Linh hồn tiêu tan thực sự.
Cùng với ngọn lửa khủng bố từ từ tắt.
Nhà họ Tiêu cũng hoàn toàn trở thành lịch sử.
“Ông nội, ông có thể an nghỉ rồi!”
Diệp Viễn ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt đau thương.
Đại thù đã được báo, nhưng Diệp Viễn lại không hề vui, ngược lại tâm trạng càng nặng nề hơn.
Báo được đại thù thì đã làm sao, nhưng đã diệt nhà họ Tiêu, đã giết tất cả mọi người nhà họ Tiêu thì có thể thế nào, ông nội anh cũng không quay lại được.
“Diệp Viễn, yên tâm đi, ông nội cháu sẽ nhìn thấy!”
Lúc này, Tiêu Vi Vi đi đến, vỗ nhẹ lên vai Diệp Viễn.
Diệp Viễn khẽ gật đầu, rồi mới nhìn sang Tiêu Kỳ Mặc dưới chân Vũ Đông Thanh.
“Tôi đã nói, tôi sẽ diệt nhà họ Tiêu, bây giờ tôi đã làm được, cho nên, ông cũng chết được rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!