Rồi lao về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn thấy thế, đành phải né sang một bên.
Lại đánh hụt một lần nữa khiến Tần Khuynh Thành cực kỳ tức giận.
“Dê xồm, anh có giỏi thì đừng trốn!”
Tần Khuynh Thành lại đuổi theo Diệp Viễn.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Vãn Tình và mấy cô gái khác đột nhiên xuất hiện phía sau Diệp Viễn.
Thay Diệp Viễn chặn Tần Khuynh Thành lại.
Lâm vãn tình vung tay lên, tức vô hiệu hóa đòn tấn công của Tần Khuynh Thành.
Đòn tấn công của mình bị Lân Vãn Tình phá một cách dễ dàng, Tần Khuynh Thành dừng tay lại, nhìn Lâm Vãn Tình.
“Các cô là ai, tại sao lại muốn che chở tên dê xồm kia?”
Vốn dĩ Diệp Viễn cho rằng Lâm Vãn Tình và mọi người muốn giải quyết nguy cơ cho mình, giúp mình giải thích.
Không ngờ câu nói tiếp theo của Tô Yên Nhiên suýt khiến Diệp Viễn ngã quỵ.
“Cô em à, bọn tôi không liên quan gì đến tên dê xồm ấy cả, bọn tôi đều từng bị anh ta bắt nạt, cô nói cho tôi biết, tên dê xồm ấy dê cô thế nào?”
Nghe vậy, Tần Khuynh Thành nhìn nhóm Tô Yên Nhiên với ánh mắt nghi ngờ.
Cô ta vẫn không tin bọn họ.
Tô Yên Nhiên thấy thế thì lại gần kéo tay Tần Khuynh Thành, nói.
“Thật đấy, bọn tôi đều bị anh ta giở trò, cô yên tâm, cô chỉ cần nói cho bọn tôi biết tên háo sắc này làm gì cô, bọn tôi sẽ xả giận cho cô!”
Nói xong, Tô Yên Nhiên lại hung tợn trừng Diệp Viễn một cái, đối mặt với ánh mắt của cô ấy, Diệp Viễn chỉ có thể cười gượng.
“Đúng đấy, cô yên tâm, bọn tôi sẽ xả giận giúp cô!”
Lâm Vãn Tình cũng lên tiếng.
Diệp Viễn khó tin nhìn Lâm Vãn Tình.
Anh không ngờ, Lâm Vãn Tình luôn luôn ngoan ngoãn thế mà cũng thay đổi thành ra như thế.
Lâm Vãn Tình dường như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Viễn, cô ấy quay đầu sang, trừng anh.
“Đồ háo sắc, nhìn gì mà nhìn, chẳng lẽ tôi nói sai à?’
Đối mặt với câu nói của Lâm Vãn Tình, Diệp Viễn chỉ có thể cúi đầu bất đắc dĩ.
“Cô em, có bọn tôi làm chủ cho cô, cô cứ yên tâm, bạo dạn lên!”
Lúc này, Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi cũng chủ động đi đến trước mặt Tần Khuynh Thành và nói.
“Tiêu Tiêu, Uyển Nhi, các em...”
Diệp Viễn tỏ ra không dám tin tưởng khi thấy Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi cũng thế.
Hai người bọn họ nghe thấy tiếng Diệp Viễn thì quay ra nói với anh.
“Dê xồm, im miệng cho tôi, anh không có quyền lên tiếng ở đây!”
“Ơ...”
Lần này Diệp Viễn ngu người luôn.
“Chị à, chị cứ yên tâm, lát nữa bọn em sẽ xả giận cho chị!”
Ngay cả Vũ Thiên cũng đi về phía Tần Khuynh Thành, nói xong còn quay đầu giơ nắm đấm với Diệp Viễn.
“Vũ Thiên, một đứa nhóc như em nhúng tay vào làm gì...”
Nhưng Diệp Viễn chưa nói xong thì Vũ Thiên đã ngắt lời anh.
“Đồ dê xồm, anh đừng nói nữa, bằng không lát nữa tôi đánh anh thành đầu heo đấy!”
Diệp Viễn hoàn toàn không biết phải làm sao, sao mới một lúc không gặp mà những cô gái này đã phản bội mình hết rồi.
Diệp Viễn không có cách nào khác, đành phải buồn rầu nói: “Được, các em lợi hại! Các em lớn nhất, được chưa, anh câm miệng được chưa?”
“Đồ háo sắc nhà anh vốn không có quyền lên tiếng!”, Tô Yên Nhiên nói.
Rồi lao về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn thấy thế, đành phải né sang một bên.
Lại đánh hụt một lần nữa khiến Tần Khuynh Thành cực kỳ tức giận.
“Dê xồm, anh có giỏi thì đừng trốn!”
Tần Khuynh Thành lại đuổi theo Diệp Viễn.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Vãn Tình và mấy cô gái khác đột nhiên xuất hiện phía sau Diệp Viễn.
Thay Diệp Viễn chặn Tần Khuynh Thành lại.
Lâm vãn tình vung tay lên, tức vô hiệu hóa đòn tấn công của Tần Khuynh Thành.
Đòn tấn công của mình bị Lân Vãn Tình phá một cách dễ dàng, Tần Khuynh Thành dừng tay lại, nhìn Lâm Vãn Tình.
“Các cô là ai, tại sao lại muốn che chở tên dê xồm kia?”
Vốn dĩ Diệp Viễn cho rằng Lâm Vãn Tình và mọi người muốn giải quyết nguy cơ cho mình, giúp mình giải thích.
Không ngờ câu nói tiếp theo của Tô Yên Nhiên suýt khiến Diệp Viễn ngã quỵ.
“Cô em à, bọn tôi không liên quan gì đến tên dê xồm ấy cả, bọn tôi đều từng bị anh ta bắt nạt, cô nói cho tôi biết, tên dê xồm ấy dê cô thế nào?”
Nghe vậy, Tần Khuynh Thành nhìn nhóm Tô Yên Nhiên với ánh mắt nghi ngờ.
Cô ta vẫn không tin bọn họ.
Tô Yên Nhiên thấy thế thì lại gần kéo tay Tần Khuynh Thành, nói.
“Thật đấy, bọn tôi đều bị anh ta giở trò, cô yên tâm, cô chỉ cần nói cho bọn tôi biết tên háo sắc này làm gì cô, bọn tôi sẽ xả giận cho cô!”
Nói xong, Tô Yên Nhiên lại hung tợn trừng Diệp Viễn một cái, đối mặt với ánh mắt của cô ấy, Diệp Viễn chỉ có thể cười gượng.
“Đúng đấy, cô yên tâm, bọn tôi sẽ xả giận giúp cô!”
Lâm Vãn Tình cũng lên tiếng.
Diệp Viễn khó tin nhìn Lâm Vãn Tình.
Anh không ngờ, Lâm Vãn Tình luôn luôn ngoan ngoãn thế mà cũng thay đổi thành ra như thế.
Lâm Vãn Tình dường như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Viễn, cô ấy quay đầu sang, trừng anh.
“Đồ háo sắc, nhìn gì mà nhìn, chẳng lẽ tôi nói sai à?’
Đối mặt với câu nói của Lâm Vãn Tình, Diệp Viễn chỉ có thể cúi đầu bất đắc dĩ.
“Cô em, có bọn tôi làm chủ cho cô, cô cứ yên tâm, bạo dạn lên!”
Lúc này, Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi cũng chủ động đi đến trước mặt Tần Khuynh Thành và nói.
“Tiêu Tiêu, Uyển Nhi, các em...”
Diệp Viễn tỏ ra không dám tin tưởng khi thấy Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi cũng thế.
Hai người bọn họ nghe thấy tiếng Diệp Viễn thì quay ra nói với anh.
“Dê xồm, im miệng cho tôi, anh không có quyền lên tiếng ở đây!”
“Ơ...”
Lần này Diệp Viễn ngu người luôn.
“Chị à, chị cứ yên tâm, lát nữa bọn em sẽ xả giận cho chị!”
Ngay cả Vũ Thiên cũng đi về phía Tần Khuynh Thành, nói xong còn quay đầu giơ nắm đấm với Diệp Viễn.
“Vũ Thiên, một đứa nhóc như em nhúng tay vào làm gì...”
Nhưng Diệp Viễn chưa nói xong thì Vũ Thiên đã ngắt lời anh.
“Đồ dê xồm, anh đừng nói nữa, bằng không lát nữa tôi đánh anh thành đầu heo đấy!”
Diệp Viễn hoàn toàn không biết phải làm sao, sao mới một lúc không gặp mà những cô gái này đã phản bội mình hết rồi.