Đi dạo trong trung tâm thương mại hơn hai tiếng đồng hồ, Tô Yên Nhiên mới chọn được cho Diệp Viễn một bộ quần áo mà cô cảm thấy đẹp nhất.
Đương nhiên, cô cũng mua cho mình vài bộ.
Nếu Diệp Viễn không nhắc anh phải đi ra mắt nhà vợ thì Tô Yên Nhiên còn không chịu đi về.
Bằng không Diệp Viễn sợ Tô Yên Nhiên có thể mua hết cả cái trung tâm thương mại này.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Tô Yên Nhiễn lại dẫn Diệp Viễn đi mua một ít quà cáp rồi mới mang anh đến nơi ở của Tô Lâm và bố mẹ mình ở thủ đô.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, hai người đến một khu nhà trông hết sức bình thường trong khu vực nội thành.
Nhà cửa trong khu này chỉ cao bảy, tám tầng, đồng thời đều trông khá là cũ.
“Ông nội và bố mẹ em sống ở đây á?”
Diệp Viễn hỏi với vẻ khó tin.
Diệp Viễn nhớ Tô Lâm trước khi về hưu là nhân vật cấp cao trong quân đội, bố của Tô Yên Nhiên cũng là bộ đội.
Mà ở Giang Châu, biệt thự nhà họ Tô nằm ở vị trí đẹp nhất.
Không ngờ đến thủ đô, người nhà họ Tô lại ở nơi như thế này.
“Anh đừng xem thường khu này, người sống trong khu này đều là người của quân đội về hưu cả đấy, hơn nữa còn có nhiều chiến hữu của ông em ở đây, ông chọn sống ở nơi này đương nhiên là vì muốn ở gần chiến hữu của mình!”
“Thật ra em lớn lên ở đây đấy!”
Diệp Viễn nghe thế mới gật đầu, quả nhiên anh phát hiện có lính đứng gác ở cổng ra vào khu dân cư.
Một lát sau, Tô Yên Nhiên dẫn Diệp Viễn vào khu nhà.
Vừa mới vào trong, hai người đã nhìn thấy một nhóm người lo lắng đứng chờ trước cửa vào một tòa nhà.
Bọn họ là người nhà họ Tô.
Tô Lâm và ông của Tô Yên Nhiên cũng đứng ở đó.
Xem trạng thái của bọn họ, có vẻ như đứng chờ đã lâu.
Khi thấy Tô Yên Nhiên mang Diệp Viễn đến, mẹ của Tô Yên Nhiên mừng lắm.
Bà kích động chạy về phía bọn họ.
Nắm tay Tô Yên Nhiên và Diệp Viễn, nói liến thoắng.
“Diệp tiên sinh, Tô Yên, hai đứa về rồi!”
“A, cô ơi, cô cứ gọi tên cháu đi ạ!”
Bị bà Tô gọi là Diệp tiên sinh, Diệp Viễn cứ cảm thấy mất tự nhiên kiểu gì.
“À, phải, phải, phải, vậy sau này cô gọi cháu là Tiểu Viễn, cháu cũng đừng gọi cô là cô nữa, nếu cháu và Yên Nhiên hẹn hò với nhau thì gọi giống Yên Nhiên đi!”
“Ơ… Việc này…”
Thật ra Diệp Viễn vẫn cảm thấy hơi lúng túng, dù sao thình lình thay đổi cách xưng hô làm anh vẫn chưa thích ứng được.
Tô Yên Nhiên biết Diệp Viễn xấu hổ, bèn nói: “Mẹ, mẹ vội gì, con và Diệp Viễn còn chưa kết hôn mà, chờ kết hôn rồi bảo Diệp Viễn sửa miệng sau cũng được!”
“Ừ, đúng, đúng rồi, con xem mẹ vui quá đây mà, Diệp Viễn à, bây giờ cháu muốn gọi cô thế nào thì cứ gọi, sau này cháu và Yên Nhiên kết hôn thì lại đổi cách gọi!”
“Ờm… Vâng ạ!”, Diệp Viễn vội vàng gật đầu.
Đi dạo trong trung tâm thương mại hơn hai tiếng đồng hồ, Tô Yên Nhiên mới chọn được cho Diệp Viễn một bộ quần áo mà cô cảm thấy đẹp nhất.
Đương nhiên, cô cũng mua cho mình vài bộ.
Nếu Diệp Viễn không nhắc anh phải đi ra mắt nhà vợ thì Tô Yên Nhiên còn không chịu đi về.
Bằng không Diệp Viễn sợ Tô Yên Nhiên có thể mua hết cả cái trung tâm thương mại này.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Tô Yên Nhiễn lại dẫn Diệp Viễn đi mua một ít quà cáp rồi mới mang anh đến nơi ở của Tô Lâm và bố mẹ mình ở thủ đô.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, hai người đến một khu nhà trông hết sức bình thường trong khu vực nội thành.
Nhà cửa trong khu này chỉ cao bảy, tám tầng, đồng thời đều trông khá là cũ.
“Ông nội và bố mẹ em sống ở đây á?”
Diệp Viễn hỏi với vẻ khó tin.
Diệp Viễn nhớ Tô Lâm trước khi về hưu là nhân vật cấp cao trong quân đội, bố của Tô Yên Nhiên cũng là bộ đội.
Mà ở Giang Châu, biệt thự nhà họ Tô nằm ở vị trí đẹp nhất.
Không ngờ đến thủ đô, người nhà họ Tô lại ở nơi như thế này.
“Anh đừng xem thường khu này, người sống trong khu này đều là người của quân đội về hưu cả đấy, hơn nữa còn có nhiều chiến hữu của ông em ở đây, ông chọn sống ở nơi này đương nhiên là vì muốn ở gần chiến hữu của mình!”
“Thật ra em lớn lên ở đây đấy!”
Diệp Viễn nghe thế mới gật đầu, quả nhiên anh phát hiện có lính đứng gác ở cổng ra vào khu dân cư.
Một lát sau, Tô Yên Nhiên dẫn Diệp Viễn vào khu nhà.
Vừa mới vào trong, hai người đã nhìn thấy một nhóm người lo lắng đứng chờ trước cửa vào một tòa nhà.
Bọn họ là người nhà họ Tô.
Tô Lâm và ông của Tô Yên Nhiên cũng đứng ở đó.
Xem trạng thái của bọn họ, có vẻ như đứng chờ đã lâu.
Khi thấy Tô Yên Nhiên mang Diệp Viễn đến, mẹ của Tô Yên Nhiên mừng lắm.
Bà kích động chạy về phía bọn họ.
Nắm tay Tô Yên Nhiên và Diệp Viễn, nói liến thoắng.
“Diệp tiên sinh, Tô Yên, hai đứa về rồi!”
“A, cô ơi, cô cứ gọi tên cháu đi ạ!”
Bị bà Tô gọi là Diệp tiên sinh, Diệp Viễn cứ cảm thấy mất tự nhiên kiểu gì.
“À, phải, phải, phải, vậy sau này cô gọi cháu là Tiểu Viễn, cháu cũng đừng gọi cô là cô nữa, nếu cháu và Yên Nhiên hẹn hò với nhau thì gọi giống Yên Nhiên đi!”
“Ơ… Việc này…”
Thật ra Diệp Viễn vẫn cảm thấy hơi lúng túng, dù sao thình lình thay đổi cách xưng hô làm anh vẫn chưa thích ứng được.
Tô Yên Nhiên biết Diệp Viễn xấu hổ, bèn nói: “Mẹ, mẹ vội gì, con và Diệp Viễn còn chưa kết hôn mà, chờ kết hôn rồi bảo Diệp Viễn sửa miệng sau cũng được!”