"Thật ra, bởi vì loại trà này vô cùng khan hiếm, mỗi năm chỉ sản xuất được mấy cân nên thuộc về loại trà đặc biệt. Những lá trà này, có lẽ là lần trước khi ông về hưu, đã mặt dày chủ động hỏi xin ông ấy!"
"Thì ra là thế, vậy người bạn này của ông làm cái gì?", Diệp Viễn lại hỏi.
"Ông ấy là tổng giám đốc hậu cần của thủ đô!"
"Nói như vậy, các quan chức cấp cao của thủ đô cũng nhận được những lá trà này phải không?", Diệp Viễn nói.
"Chắc vậy, ông ấy là tổng giám đốc hậu cần, phụ trách thủ đô, thậm chí tất cả là người phía chính phủ..."
Lúc này, Tô Lâm đột nhiên nghĩ tới một chuyện đáng sợ.
Sắc mặt càng là biến đổi nhanh chóng.
"Chẳng lẽ là toàn bộ thủ đô, thậm chí tất cả người của chính phủ, cũng..."
Những lời còn lại, Tô Lâm cũng không dám nói ra, thậm chí không dám tưởng tượng.
Mà Tô Yên Nhiên ở một bên bỗng nhiên cũng nghĩ thông điểm mấu chốt trong đó, sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, khó có thể tin che miệng lại.
"Nếu như toàn bộ lá trà đều có độc, vậy thì không khác những gì ông đang nghĩ là bao!", Diệp Viễn thản nhiên nói.
"Vậy... Vậy nên làm sao bây giờ? Nếu tất cả trà mà ông ấy đưa cho mọi người đều có độc, vậy thì hậu quả của chuyện này chỉ sợ vô cùng nghiêm trọng!", Tô Lâm có chút hoảng hốt nói.
Dù ông ấy từng là quan chức quân sự cấp cao, từng trải qua biết bao sóng to gió lớn, nhưng sự việc lần này vẫn khiếp sợ ông ấy sự khiếp sợ xen lẫn luống cuống.
"Bây giờ đừng vội kết luận, nhỡ đâu chỉ lá trà đưa cho ông có độc thì sao? Vì vậy việc ưu tiên hàng đầu bây giờ là tìm hiểu xem các lá trà khác có độc hay không", Diệp Viễn trả lời.
"Đúng, đúng, đúng. Ông sẽ liên lạc với những người đó ngay!", Tô Lâm vội vàng nói.
"Ông ơi, có lẽ ông nên giao chuyện này cho chú làm thì hơn, dù sao chú ấy vẫn còn tại vị!", Diệp Viễn nhắc nhở một câu.
Tô Lâm nghe được lời này, hơi giật mình, lập tức cũng phản ứng lại.
"Đúng, đúng, đúng. Cháu nhìn đầu óc của ông này!"
Nói xong, Tô Lâm vội vàng đi vào phòng bếp.
Chỉ chốc lát sau, ông Tô cũng vội vàng rời đi.
Sau khi ông Tô rời đi không lâu, đám người nhà họ Tô vội vã mang theo nhiều loại rượu đắt tiền tới.
Nhìn rượu chất đầy trên sàn, Diệp Viễn cũng không nói nên lời.
Lập tức, Diệp Viễn mở chai rượu trắng, nhỏ vào trong đó một ít Tiên Linh Ngọc Nhũ.
Lúc Tiên Linh Ngọc Nhũ vừa được cho vào trong rượu trắng, một mùi thơm nồng nàn từ trong chai rượu tỏa ra.
Sau khi tất cả mọi người có mặt ở đây ngửi thấy mùi hương này, bọn họ đều cảm nhận được một loại cảm giác nhẹ nhõm khó tả lan ra khắp cơ thể.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía chai rượu của Diệp Viễn cũng trở nên vô cùng khó tin xen lẫn háo hức.
Giống như bên trong chai rượu không phải là rượu bình thường, mà là một loại rượu tiên nước thành nào đó.
Khi Diệp Viễn nhìn thấy ánh mắt như sói đói của mọi người, khẽ mỉm cười nói.
"Nào, rót chai rượu này ra nếm thử!"
Diệp Viễn vừa dứt lời, mọi người đoạt lấy chai rượu trong tay Diệp Viễn, mỗi người dùng tốc độ nhanh nhất rót một ly.
Sau đó không chờ nổi mà uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Lúc này, khi rượu pha Tiên Linh Ngọc Nhũ vào miệng, tất cả mọi người đều có một cảm giác sảng khoái khó tả, từ cổ họng truyền thẳng đến dạ dày.
Mà sau khi rượu kia dừng lại trong dạ dày không đến vài giây đồng hồ, đã hóa thành một luồng nhiệt lan khắp toàn thân.
Cảm giác ngây ngất tuyệt vời đó khiến mọi người thoải mái đến mức không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng.
"Thật ra, bởi vì loại trà này vô cùng khan hiếm, mỗi năm chỉ sản xuất được mấy cân nên thuộc về loại trà đặc biệt. Những lá trà này, có lẽ là lần trước khi ông về hưu, đã mặt dày chủ động hỏi xin ông ấy!"
"Thì ra là thế, vậy người bạn này của ông làm cái gì?", Diệp Viễn lại hỏi.
"Ông ấy là tổng giám đốc hậu cần của thủ đô!"
"Nói như vậy, các quan chức cấp cao của thủ đô cũng nhận được những lá trà này phải không?", Diệp Viễn nói.
"Chắc vậy, ông ấy là tổng giám đốc hậu cần, phụ trách thủ đô, thậm chí tất cả là người phía chính phủ..."
Lúc này, Tô Lâm đột nhiên nghĩ tới một chuyện đáng sợ.
Sắc mặt càng là biến đổi nhanh chóng.
"Chẳng lẽ là toàn bộ thủ đô, thậm chí tất cả người của chính phủ, cũng..."
Những lời còn lại, Tô Lâm cũng không dám nói ra, thậm chí không dám tưởng tượng.
Mà Tô Yên Nhiên ở một bên bỗng nhiên cũng nghĩ thông điểm mấu chốt trong đó, sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, khó có thể tin che miệng lại.
"Nếu như toàn bộ lá trà đều có độc, vậy thì không khác những gì ông đang nghĩ là bao!", Diệp Viễn thản nhiên nói.
"Vậy... Vậy nên làm sao bây giờ? Nếu tất cả trà mà ông ấy đưa cho mọi người đều có độc, vậy thì hậu quả của chuyện này chỉ sợ vô cùng nghiêm trọng!", Tô Lâm có chút hoảng hốt nói.
Dù ông ấy từng là quan chức quân sự cấp cao, từng trải qua biết bao sóng to gió lớn, nhưng sự việc lần này vẫn khiếp sợ ông ấy sự khiếp sợ xen lẫn luống cuống.
"Bây giờ đừng vội kết luận, nhỡ đâu chỉ lá trà đưa cho ông có độc thì sao? Vì vậy việc ưu tiên hàng đầu bây giờ là tìm hiểu xem các lá trà khác có độc hay không", Diệp Viễn trả lời.
"Đúng, đúng, đúng. Ông sẽ liên lạc với những người đó ngay!", Tô Lâm vội vàng nói.
"Ông ơi, có lẽ ông nên giao chuyện này cho chú làm thì hơn, dù sao chú ấy vẫn còn tại vị!", Diệp Viễn nhắc nhở một câu.
Tô Lâm nghe được lời này, hơi giật mình, lập tức cũng phản ứng lại.
"Đúng, đúng, đúng. Cháu nhìn đầu óc của ông này!"
Nói xong, Tô Lâm vội vàng đi vào phòng bếp.
Chỉ chốc lát sau, ông Tô cũng vội vàng rời đi.
Sau khi ông Tô rời đi không lâu, đám người nhà họ Tô vội vã mang theo nhiều loại rượu đắt tiền tới.
Nhìn rượu chất đầy trên sàn, Diệp Viễn cũng không nói nên lời.
Lập tức, Diệp Viễn mở chai rượu trắng, nhỏ vào trong đó một ít Tiên Linh Ngọc Nhũ.
Lúc Tiên Linh Ngọc Nhũ vừa được cho vào trong rượu trắng, một mùi thơm nồng nàn từ trong chai rượu tỏa ra.
Sau khi tất cả mọi người có mặt ở đây ngửi thấy mùi hương này, bọn họ đều cảm nhận được một loại cảm giác nhẹ nhõm khó tả lan ra khắp cơ thể.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía chai rượu của Diệp Viễn cũng trở nên vô cùng khó tin xen lẫn háo hức.
Giống như bên trong chai rượu không phải là rượu bình thường, mà là một loại rượu tiên nước thành nào đó.
Khi Diệp Viễn nhìn thấy ánh mắt như sói đói của mọi người, khẽ mỉm cười nói.
"Nào, rót chai rượu này ra nếm thử!"
Diệp Viễn vừa dứt lời, mọi người đoạt lấy chai rượu trong tay Diệp Viễn, mỗi người dùng tốc độ nhanh nhất rót một ly.
Sau đó không chờ nổi mà uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Lúc này, khi rượu pha Tiên Linh Ngọc Nhũ vào miệng, tất cả mọi người đều có một cảm giác sảng khoái khó tả, từ cổ họng truyền thẳng đến dạ dày.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!