"Nếu anh đã không muốn một cái chết thoải mái, vậy như anh mong muốn!"
Trong tay Diệp Viễn khẽ động đậy, mấy cây ngân châm chui vào trong huyện đạo trên người cậu Triệu.
"Hiện tại tôi đã phóng đại cảm giác đau của cơ thể anh lên gấp trăm lần, giờ tôi muốn xem xem miệng của anh cứng đến mức nào!"
Ngay lập tức, tay Diệp Viễn khẽ động, một luồng sức mạnh đánh vào người cậu Triệu.
"A!"
Tức khắc, miệng cậu Triệu phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm.
Một hồi lâu sau, Diệp Viễn tiện tay vung lên, lại một cây ngân châm rơi xuống người cậu Triệu.
Cảm giác đau đến tận linh hồn của cậu Triệu hơi tiêu tán.
"Tôi, tôi!"
Trong nháy mắt cảm giác đau đớn kinh khủng này biến mất, cậu Triệu lập tức chịu khuất phục.
"Chúng tôi là..."
Nhưng ngay chớp mắt cậu Triệu đang chuẩn bị mở miệng.
Sau lưng Diệp Viễn đột nhiên có một dòng khí mạnh mẽ đến cực hạn đánh tới.
"Cẩn thận!"
Tần Khuynh Thành bên cạnh vô ý thức hét to ra tiếng.
Diệp Viễn tất nhiên cũng cảm giác được dòng khí mạnh mẽ kia đánh úp tới, anh khẽ nghiêng người đi.
Dòng khí kinh khủng kia liền sượt qua bên cạnh anh.
"Phụt!"
Một tiếng vang nhỏ!
Dòng khí kinh khủng này đánh nát bấy thân thể của cậu Triệu cách không xa dưới chân anh, đồng thời nổ ra một hố sâu lớn trên nền đá cẩm thạch cứng rắn.
Sắc mặt Diệp Viễn không vui xoay người lại, nhìn về phía người tới.
"Xoạt xoạt xoạt..."
Mấy bóng người rơi xuống xung quanh anh, bày ra tư thế đối đầu, vây quanh anh.
Sau đó, có mấy bóng người già nua chậm rãi rơi xuống trước mặt anh.
Trong số đó, có một lão già sắc mặt uể oải, đồng thời trên mặt có một vết sẹo dài, tràn ngập lửa giận nhìn chằm chằm Diệp Viễn.
Dùng giọng nói vô cùng lạnh lùng quát Diệp Viễn.
"Rốt cuộc cậu là người nào? Dám can đảm đến phủ đệ nhà họ Triệu tôi làm càn!"
"Lão tổ!"
Lúc này, mấy nam nữ chạy ra khỏi biệt thự, tất cả đều kích động xông về phía lão già kia.
Diệp Viễn liếc mắt qua, chợt phát hiện những người này đều là kẻ mạnh cấp Địa Vương.
Đặc biệt là lão già cầm đầu này, đã đạt tới cảnh giới Lâm Vương đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước chân vào lớp kẻ mạnh siêu cấp cảnh giới Thiên Vương.
Mà những người khác hầu hết đã bước vào cảnh giới Địa Vương trung kỳ.
"Người của vùng đất Hư Vô!"
Diệp Viễn nhanh chóng phát hiện mặc dù những người này mặc quần áo hiện đại, nhưng từ trên người những kẻ này, Diệp Viễn cảm giác được hơi thở tương tự mấy lão già đến mời anh gia nhập vùng đất Hư Vô hồi trước.
Đồng thời, trên thân những người này còn có hơi thở nước Uy giống với đám người cậu Triệu.
"Xem ra bên trong vùng đất Hư Vô nước Hoa Hạ đã bị người của nước Uy thâm nhập!", Diệp Viễn lặng lẽ ngẫm nghĩ.
"Nếu anh đã không muốn một cái chết thoải mái, vậy như anh mong muốn!"
Trong tay Diệp Viễn khẽ động đậy, mấy cây ngân châm chui vào trong huyện đạo trên người cậu Triệu.
"Hiện tại tôi đã phóng đại cảm giác đau của cơ thể anh lên gấp trăm lần, giờ tôi muốn xem xem miệng của anh cứng đến mức nào!"
Ngay lập tức, tay Diệp Viễn khẽ động, một luồng sức mạnh đánh vào người cậu Triệu.
"A!"
Tức khắc, miệng cậu Triệu phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm.
Một hồi lâu sau, Diệp Viễn tiện tay vung lên, lại một cây ngân châm rơi xuống người cậu Triệu.
Cảm giác đau đến tận linh hồn của cậu Triệu hơi tiêu tán.
"Tôi, tôi!"
Trong nháy mắt cảm giác đau đớn kinh khủng này biến mất, cậu Triệu lập tức chịu khuất phục.
"Chúng tôi là..."
Nhưng ngay chớp mắt cậu Triệu đang chuẩn bị mở miệng.
Sau lưng Diệp Viễn đột nhiên có một dòng khí mạnh mẽ đến cực hạn đánh tới.
"Cẩn thận!"
Tần Khuynh Thành bên cạnh vô ý thức hét to ra tiếng.
Diệp Viễn tất nhiên cũng cảm giác được dòng khí mạnh mẽ kia đánh úp tới, anh khẽ nghiêng người đi.
Dòng khí kinh khủng kia liền sượt qua bên cạnh anh.
"Phụt!"
Một tiếng vang nhỏ!
Dòng khí kinh khủng này đánh nát bấy thân thể của cậu Triệu cách không xa dưới chân anh, đồng thời nổ ra một hố sâu lớn trên nền đá cẩm thạch cứng rắn.
Sắc mặt Diệp Viễn không vui xoay người lại, nhìn về phía người tới.
"Xoạt xoạt xoạt..."
Mấy bóng người rơi xuống xung quanh anh, bày ra tư thế đối đầu, vây quanh anh.
Sau đó, có mấy bóng người già nua chậm rãi rơi xuống trước mặt anh.
Trong số đó, có một lão già sắc mặt uể oải, đồng thời trên mặt có một vết sẹo dài, tràn ngập lửa giận nhìn chằm chằm Diệp Viễn.
Dùng giọng nói vô cùng lạnh lùng quát Diệp Viễn.
"Rốt cuộc cậu là người nào? Dám can đảm đến phủ đệ nhà họ Triệu tôi làm càn!"
"Lão tổ!"
Lúc này, mấy nam nữ chạy ra khỏi biệt thự, tất cả đều kích động xông về phía lão già kia.
Diệp Viễn liếc mắt qua, chợt phát hiện những người này đều là kẻ mạnh cấp Địa Vương.
Đặc biệt là lão già cầm đầu này, đã đạt tới cảnh giới Lâm Vương đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước chân vào lớp kẻ mạnh siêu cấp cảnh giới Thiên Vương.
Mà những người khác hầu hết đã bước vào cảnh giới Địa Vương trung kỳ.
"Người của vùng đất Hư Vô!"
Diệp Viễn nhanh chóng phát hiện mặc dù những người này mặc quần áo hiện đại, nhưng từ trên người những kẻ này, Diệp Viễn cảm giác được hơi thở tương tự mấy lão già đến mời anh gia nhập vùng đất Hư Vô hồi trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!